Hai tiếng sau.
Diệp Thư đang ngủ mê man thì bị động tĩnh vách kế bên làm thức giấc.
Cô mơ màng đứng dậy, chợt nghe âm thanh nức nở của một người phụ nữ vang lên: " Đạo diễn Tôn, không cần, xin anh đừng như vậy! "
Đạo diễn Tôn, Tôn Nam Tước?
Cơn gió lạnh thổi qua, Diệp Thư tỉnh hẳn rượu.
Cúi người cầm lấy chai rượu rỗng quăng dưới đất, loạng choạng chạy tới cửa bên cạnh, xông vào.
Bất chấp tất cả, gõ vào đầu người đàn ông, rồi sau đó, nắm lấy tay người phụ nữ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: " Lâm Lâm đừng sợ, có tôi ở đây! "
" Cô, cô là ai, tôi không biết cô, mau buông tay ra.
" Âm thanh của người phụ nữ xa lạ vang lên.
Diệp Thư sửng sốt, quay mặt lại, thấy dưới ánh đèn có nước mắt của một người phụ nữ xa lạ, đang cảnh giác nhìn cô.
Thừa dịp cô sững sờ, người phụ nữ vùng vẫy, chạy ra ngoài.
Diệp Thư dựa vào tường, thân thể nặng nề trượt xuống, tay dùng sức gõ vào cái đầu say xỉn.
Đau quá, đau quá đi!
Phía xa, dưới ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông tai to mặt lớn đang ôm lấy cái đầu đầy máu của mình, chỉ đạo nhân viên pha chế vây quanh cô.
" Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy!"
Diệp Thư nhận ra chính mình gặp rắc rối muốn bỏ chạy, nhưng lại không có một chút sức lực.
Trong cơn hoảng loạn, cô gọi cho Thịnh Thiếu Sâm.
Thịnh Thiếu Sâm vừa mới xuống máy bay, chưa kịp ra khỏi sân bay Tân Thành thì nhận được điện thoại của Diệp Thư, anh cau mày, nhấc máy.
" Cứu tôi với, a!.
.
" Âm thanh của Diệp Thư biến mất sau một trận ồn ào cùng với tiếng thét chói tai.
Mặt Thịnh Thiếu Sâm trầm xuống, anh gọi lại vào điện thoại của Diệp Thư.
Một lúc sau mới có người nhấc máy, âm thanh lo lắng của người đàn ông vang lên: " Ngài là bạn của Diệp tiểu thư phải không? Mau đến phòng số 1 của Hương Hoa Hồng, tôi sợ Diệp tiểu thư xảy ra chuyện không may, a! ! "
Sau một tiếng thét, cuộc trò chuyện lại bị cắt đứt.
Thịnh Thiếu Sâm trầm mặc, nhanh chóng bấm một số điện thoại di động: " Lập tức đến Hương Hoa Hồng, phòng số 1, đưa Diệp Thư ra ngoài.
"
Nữa tiếng sau.
Trước cửa Hương Hoa Hồng, một chiếc xe Bugatti Veyron phanh gấp.
Thịnh Thiếu Sâm vội vàng mở cửa xe, bước xuống.
Ông chủ của Hương Hoa Hồng – Dạ Nguyên Cảnh tươi cười tiếp đón, tay khoác lên vai Thịnh Thiếu Sâm, nở nụ cười bí hiểm: " Thật không ngờ, trên đời này lại có người phụ nữ thứ hai khiến cho anh Thịnh của chúng ta tự mình tới đón, không dễ dàng, thật không dễ dàng chút nào.
"
Dạ Nguyên Cảnh vừa cười vừa nói, anh đưa Thịnh Thiếu Sâm đi vào lối đi màu xanh lá.
Lối đi này được mở vì Thịnh Thiếu Sâm, để tránh cho anh gặp phải những người phụ nữ khác trên đường.
Thịnh Thiếu Sâm trừng mắt nhìn đối phương: " Người đâu?" Chân bước nhanh về phía trước.
" Yên tâm, yên tâm đi, người đã giúp anh đưa đến Thủy Ngạn Lam rồi.
" Đây là lần đầu tiên Dạ Nguyên Cảnh nhận được điện thoại của Thịnh Thiếu Sâm kêu đưa người phụ nữ của anh ta đi, làm sao lại không hầu hạ tốt cho được? " Như vậy, cái hạng mục tôi nói lần trước, có thể hay không!.
"
Thịnh Thiếu Sâm dừng lại, xoay người, âm trầm liếc mắt nhìn Dạ Nguyên Cảnh một cái: " Anh cảm thấy tôi là người công tư không phân minh sao?"
" Này!.
Được rồi, được rồi, tôi chưa nói cái gì, chưa nói cái gì! Đêm nay, anh Thịnh có cần cái gì, cứ việc phân phó, tôi cho người đi chuẩn bị, đảm bảo lần đầu tiên khiến anh Thịnh thật thoải mái!.
"
Dạ Nguyên Cảnh hít hít cái mũi, nói sang chuyện khác, nịnh nọt.
" Không cần!" Thịnh Thiếu Sâm bỏ lại những lời này liền nhanh chóng đi đến Thủy Ngạn Lam.
.