Diệp Thư đi tới mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong ngoài đồ uống ra thì không còn gì khác nữa.
Mua một cái tủ lạnh lớn như vậy chỉ để trưng bày, thật là hiếm thấy!
Diệp Thư khó chịu nhìn qua Thịnh Thiếu Sâm, hai chân anh tùy ý bắt chéo, thản nhiên ăn từng miếng một.
Tối hôm qua, cô nôn mửa dữ dội, suýt nôn ra cả mật.
Vì thế hiện tại, cô thực sự rất đói bụng.
Nhìn anh ăn ngon miệng, cô nhịn không được nuốt nước miếng.
"Tôi có chuẩn bị phần của cô.
" Hình như nghe được âm thanh nuốt nước miếng của cô, Thịnh Thiếu Sâm liền nói, dù không ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này, nhìn anh thật tao nhã và cao quý, so với tên đại ác ma vừa mới trêu chọc cô ở trong phòng giống như hai người khác nhau.
Nếu không phải đã được lĩnh giáo bụng dạ đen tối của anh, Diệp Thư thực sự sẽ cảm thấy người đàn ông trước mặt mình chính là hoàng tử trong truyện cổ tích, lịch lãm, ân cần chăm sóc.
Diệp Thư không muốn vì già mồm mà bản thân bị chịu thiệt, cô đi qua ngồi xuống chỗ cách anh xa nhất, bắt đầu dùng bữa sáng.
Cô thuần thục lấy điều khiển từ xa và mở TV.
Giải trí mỗi buổi sáng là tin tức thời sự mà cô phải xem kể từ khi tiếp quản tập đoàn Diệp thị.
Mặc dù, hiện tại cô không còn tiếp quản tập đoàn Diệp thị nữa nhưng vẫn giữ thói quen này.
Xem đi xem lại vẫn là tin tức về những vụ bê bối nhàm chán.
Diệp Thư nhìn thấy liền mất hứng, vùi đầu ăn cơm.
"Phóng viên Phương Ngọc của chúng tôi có tin tức mới nhất.
Kể từ khi Diệp Tâm Ngữ - Ngọc nữ của tập đoàn Diệp thị bị thương vào chiều hôm qua cho đến hôm nay, vị hôn phu của Diệp Tâm Ngữ – Cố Tả Thành, thiếu gia của nhà họ Cố vẫn luôn túc trực ở bên cạnh chăm sóc chu đáo cho cô ấy.
Phát ra cẩu lương hết sóng này đến sóng khác, có thể nói là thật khiến biết bao nhiêu người ghen tỵ! "
Sau đó là một loạt hiện trường phỏng vấn.
Từ đầu đến cuối, Diệp Tâm Ngữ vẫn luôn nép vào lòng của Cố Tả Thành, trả lời những câu hỏi của phóng viên đưa ra.
Dường như muốn chiếm lấy hết thời gian giải trí sáng sớm.
Diệp Thư hừ lạnh, đây chính là thủ đoạn để cô hối hận không kịp của Diệp Tâm Ngữ đó sao?
Thật ngây thơ!
Diệp Thư đưa tay lấy điều khiển muốn tắt đi.
Bàn tay to trực tiếp bao phủ trong tay nhỏ bé của cô, âm thanh lạnh nhạt của Thịnh Thiếu Sâm từ tốn vang lên: "Đây là trong lòng bà Thịnh còn nhớ nhung người cũ sao?"
"Tôi nghĩ Thịnh tiên sinh là người làm ăn lớn, không nghĩ đến bụng dạ lại nhỏ nhen như vậy.
Ngay cả bà Thịnh tạm thời như tôi cũng không tha thứ cho sao?"
Diệp Thư cố ý đáp lại anh, đầu ngón tay xinh đẹp chạm vào nút tắt, đang định ấn xuống!
Động tác đột nhiên cứng đờ.
Trên màn hình, từ ngọt ngào, hạnh phúc bỗng nhiên thành bão.
"Tin tức mới nhất từ phóng viên Phương Ngọc, một chàng trai trẻ bất ngờ xông vào bệnh viện, trên tay cầm gậy đánh bóng chày trực tiếp đánh lên người cô Diệp Tâm Ngữ, bây giờ hiện trường rất hỗn loạn! "
Chàng trai trẻ trên màn hình chẳng phải là em trai của cô Diệp Tử Phong sao?
Diệp Thư xoay người đứng lên, bởi vì quá lo lắng mà một góc áo choàng quét qua bàn lật úp đĩa cơm trên bàn.
Trong chốc lát trở nên hỗn độn.
"Bà Thịnh, đây là nghĩ phiền phức chưa đủ nhiều hay sao?" Thịnh Thiếu Sâm nhíu mày, ngón tay rõ từng nhịp từng nhịp có tiết tấu trên mặt bàn gỗ, giọng nói âm trầm mang đến cảm giác áp bức vô hình.
Lông mày của Diệp Thư khẽ giật, cô rũ vạt áo ngủ, nhìn Thịnh Thiếu Sâm, khóe miệng tươi cười, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên: "Thịnh tiên sinh yên tâm, chuyện này không liên quan đến việc hút thuốc hay rượu bia, sẽ không ảnh hưởng đến việc mang thai và sinh con.
"
Ngụ ý là dù sau này có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không làm phiền Thịnh Thiếu Sâm nữa.
Khuôn mặt ngược ánh sáng của Thịnh Thiếu có gì đó chợt lóe lên.
"Diệp tiểu thư, cô lớn như vậy rồi, không có ai nói với cô rằng cô quá cứng đầu, quá hung hăng sẽ dễ bị tổn thương sao?" Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, không chút gợn sóng, khiến cho người ta không thể đoán được.
.