"....." Cố Tả Thành trầm mặc, tay nắm chặt đến nỗi các đầu ngón tay đều trắng bệch.
Hai tay Diệp Thư chống lên bàn trà, nghiêng người đến gần hắn, âm thanh du dương vang lên: " Làm không được? Vậy thì đừng tùy tiện đem tính mạng ra thề! Dù sao, gia đình anh chỉ có một mình anh là đứa con trai độc nhất, mà Cố thiếu gia anh cũng chỉ có một cái mạng, nếu bởi vì thề thốt làm cho tuyệt tự tuyệt tôn thì không có tốt đâu."
Mắt Diệp Thư long lanh chiếu vào trong đáy mắt của Cố Tả Thành.
Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, run run vươn tay về phía cô: " Thư nhi..."
Diệp Thư thoải mái đứng lên, tránh đi đụng chạm của hắn, trong mắt lộ rõ vẻ ghét bỏ không chút che giấu.
" Trên đời này, con cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân lại có rất nhiều.
Anh không làm được đâu! Anh không làm được thì có rất nhiều người giúp tôi làm được.
Cho nên, Cố thiếu gia anh không cần chạy tới trước mặt tôi giả bộ yêu thương.
Tôi không thấy hiếm lạ.
Đi thong thả, không tiễn!"
Diệp Thư uyển chuyển xoay người đi lên lầu.
Tiếng giày cao gót bước lên bậc thang gỗ, từng tiếng một, đặc biệt rõ ràng.
Giống như dẫm lên đỉnh trái tim của Cố Tả Thành, khiến người ta đau đớn.
Ngay khi Diệp Thư bước vào phòng ngủ, cô đã gọi điện thoại cho tổ chức từ thiện lớn nhất Tân Thành – Tổ Chức Chấp Cánh Ước Mơ lấy danh nghĩa Cố Tả Thành, những món đồ hắn đưa cho cô nhà, tiền, xe cùng nhau quyên góp ra ngoài.
Cố Tả Thành không phải thích giả bộ làm người tốt sao? Vậy thì để cho hắn được làm người tốt.
Không biết Cố Tả Thành sẽ có bộ dạng như thế nào khi thấy tiền của mình bị tiêu hết, tức giận sao?
Diệp Thư đá rớt đôi giày cao gót của mình và bắt đầu thu thập hành lý.
Tùy ý xếp một ít quần áo.
Mang theo một số giấy tờ quan trọng.
Trước khi cha hấp hối có mang theo bên mình một quyển sổ ghi chép, cô nhất định phải mang theo.
Trừ những cái này ra, hình như không còn cái gì cần mang theo.
Diệp Thư nâng tay lên nhìn đồng hồ, cách 5 giờ còn 1 tiếng nữa.
Dứt khoát đi ngâm mình tắm rửa.
Thời điểm cô đi ra đã 4 giờ rưỡi.
Diệp Thư ngồi trước bàn trang điểm thản nhiên sấy tóc.
Cô lơ đãng liếc nhìn hộp trang điểm thì thấy bên trong là đôi bông tai đính kim cương xanh sáng lấp lánh.
Động tác cô dừng lại một chút, vẻ mặt hoảng hốt.
Thiếu chút nữa cô đã quên sự hiện diện của đôi bông tai này.
Đây là một tháng trước khi cha mất, ông đã trao tận tay cô đôi bông tai này, nói rằng đó là của hồi môn trước đây mà mẹ đã chuẩn bị cho cô.
Lúc đó, Cố Tả Thành ở bên cạnh đã hứa hẹn, ngày kết hôn, anh ta sẽ cùng cha đeo lên cho cô.
Vốn dĩ một tháng sau chính là ngày kết hôn của bọn họ mà hiện tại....
Diệp Thư tắt máy sấy tóc, cầm bông tai lên.
Dưới ánh đèn sáng rực rỡ, đôi bông tai màu xanh sáng lấp lánh.
Đây là màu yêu thích của cô, màu của hy vọng mang nhiều ý nghĩa tốt đẹp.
Diệp Thư chua xót liếm môi, cuối cùng mang lên tai.
Coi như là tạm biệt đoạn tình yêu đã thay đổi kia.
Cô tự nhắc nhở chính bản thân mình: từ nay về sau hãy bắt đầu một cuộc sống mới.
5 giờ.
Diệp Thư xách theo vali hành lý, đúng giờ đi xuống lầu.
Lúc này, Ôn Mỹ Lan đã dọn xong một bàn đồ ăn.
Bà nội Quý Xuân Thi và em trai cùng cha khác mẹ Diệp Tử Phong của cô cũng đã trở về.
Cố Tả Thành ngồi ở vị trí chủ.
Quý Xuân Thi và Ôn Mỹ Lan quay quanh Cố Tả Thành, nào là gắp rau lại rót rượu.
Diệp Tử Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Tả Thành, không nhúc nhích đôi đũa.
Nhìn thấy Diệp Thư, Diệp Tử Phong lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi tới chỗ cô.
" Chị ơi, chị muốn đi đâu vậy?" Diệp Tử Phong có chút sốt ruột đè lại tay đang cầm hành lý của Diệp Thư.
Đứa em trai này chính là người thân thiết nhất của cô trong ngôi nhà này.
Nếu như nói ở đây còn có cái gì đáng giá để cô lưu luyến thì chính là đứa em trai này.
Diệp Thiến xoa xoa mái tóc đen xoăn của Diệp Tử Phong: " Đi công tác."
" Chị ơi, chị đi là bởi vì Cố Tả Thành đúng không? Chị chờ một chút, em lập tức đánh hắn cút đi!" Diệp Tử Phong xoay người lại, không biết từ khi nào Cố Tả Thành đã đứng ở phía sau lưng anh.
Cơn tức giận kéo đến, anh thuận lợi cho Cố Tả Thành một quyền..