Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Hô hấp của Bạch Hạ cứng lại, cô lập tức vươn tay sờ điện thoại trên bàn bên cạnh, trời ạ! Mắt điện rồi, thế nào mà lại mắt điện vào buổi tối? Bạch Hạ mở di động, chạy nhanh ra ngoài ban công, chỉ thấy quanh biệt thự đều mắt điện, chỉ có ngọn đèn trong thành phố xa xa chiếu vào ban công, coi như có chút ánh sáng.
Chỉ là, Bạc Hạ vẫn rất sợ hãi, bởi vì đây là biệt thự đơn lập.

Cách biệt thự trước mặt ít nhất một đoạn đường 1km.
Bạch Hạ đột nhiên nghĩ đến Hình Nhát Phàm có ở nhà không? Lúc này xung quanh một mảnh đen tối, cô thật sự mặc kệ có quen biết anh hay không, chỉ nghĩ tìm một người làm bạn.
Dì đang ở nước ngoài, cho dù sợ hãi, nước xa cũng không thể cứu được lửa gần.

Chẳng bằng để Hình Nhất Phàm qua đây đỡ cô xuống lầu, sau đó đi đến khách sạn trong trung tâm qua một đêm là được.
Tóm lại, cô không muốn ở trong bóng tối.
Bạch Hạ căn bản không quan tâm cằm lấy điện thoại, gọi vào số máy hôm nay giữ lại của Hình Nhất Phàm.
Gọi được.
Lúc này ở trong quán bar.

Cũng không phải vô cùng ầm ï náo nhiệt.

Đa số đều là tinh anh giới thượng lưu đến nơi này thả lỏng tâm tình một chút.
Đúng lúc này, có một người bạn tinh mắt phát hiện điện thoại của Hình Nhất Phàm trong túi sáng lên.
“Nhát Phàm, có phải điện thoại của cậu không?” Bạn thân nhắc nhở một câu.
Hình Nhất Phàm lấy điện thoại ra, vừa nhìn liền giạt mình, gọi cho cậu vậy mà lại là Bạch Hạ? Cô gái này đã trễ thế rồi, còn có chuyện gì làm phiền cậu? Hình Nhát Phàm nghĩ một chút rồi nói: “Mình đi nghe điện thoại.”
Nói xong, cậu lãnh đạm nghe máy: “Alo.”
“Hình Nhất Phàm, anh có ở nhà không? Chúng ta bên này.
mắt điện rồi anh biết không? Một mảnh tối đen như mực, rất đáng sợ.

Nhà anh sao? Sang nhà đón tôi được không?
Tôi ở ban công đợi anh.” Bên kia là âm thanh thất kinh của Bạch Hạ, giống như ở trong một loại sợ hãi.
Mày kiếm Hình Nhất Phàm khẽ nhíu, lúc này anh đã đứng ở ngoài ban công yên tĩnh.
“Mắt điện, cô gọi cho công ty điện hỏi nguyên nhân đi, xem xem khi nào thì có thể sửa xong.” Hình Nhất Phàm bình tĩnh nói.
“Tôi sợ… tôi rất sợ.

Anh có thể qua đón tôi xuống lầu không? Tôi ở ban cồng lầu ba, tôi sợ bóng tối.

Hình Nhất Phàm cầu xin anh.” Âm thanh của Bạch Hạ cũng không giống làm bộ làm tịch.
Chính là cái loại âm thanh của người đang sợ hãi đến phát run.
“Phiền phức.

Chờ tôi một chút, bây giờ tôi về nhà.” Hình Nhất Phàm có chút ảo não đáp một câu.
“Được, tôi đợi anh… tôi đợi anh quay lại.” Bạch Hạ bên kia giống như một tín đồ nhỏ chờ đợi thần bảo hộ của cô.
Hình Nhất Phàm cầm điện thoại đi về chỗ của mình, nói với bạn thân đang còn uống rượu nói chuyện phiếm: “Mình có việc về trước, lần sau gặp.”
Lam Thiên Thần có chút không tha hỏi: “Sao về sớm vậy?”
“Có chút chuyện phiền toái, mình phải xử lý một chút.” Nói xong, Hình Nhất Phàm bước nhanh ra cửa, như thể anh cũng biết, vì cứu Bạch Hạ, anh bắt tri bắt giác nóng nảy.
Hình Nhất Phàm đi đến bãi đỗ xe.

Xe việt dã của anh liền được nhắn ga, lao thẳng hướng về nhà, vừa hay nơi này cách nhà không xa, 20 phút là có thẻ đến.
Bạch Hạ giờ phút này ngồi trên sô pha nhỏ ngoài ban công, cô không dám nhìn loạn, một mực xem tin tức trong điện thoại trên tay, kéo tới keo lui, muốn tìm chuyện giết thời gian.
Nhưng mà, nếu để cô một mình xuống lầu mà nói, cô vẫn có chút nhát gan, bởi vì rèm cửa trong biệt thự này đều được che kín, từ lầu ba xuống lầu một cũng không có lấy một tia sáng.
Nếu có điện, đi đâu cũng sẽ bật công tắc lên.
Ánh mắt Bạch Hạ vài lần nhìn về phía đường lớn bên kia, hi vọng xe của Hình Nhất Phàm trở về, giờ phút này, nghĩ một chút về bộ dạng cầu xin anh vừa rồi, vẫn có chút xấu hỗ.
Vậy mà cùng anh cũng 3 lần không thân quen.

Không, nhưng mới quen biết một tuần mà thôi, hơn nữa còn xảy ra nhiều chuyện không vui như vậy.
Bạch Hạ một mực chờ đợi, rốt cục cô cũng nhìn thấy đèn xe màu trắng từ xa rọi đến.

Ánh đèn tựa như một tia cứu mạng xuyên qua màn đêm, cô hưng phấn đứng dậy, mở.
đèn flash điện thoại, để Hình Nhát Phàm biết cô ở trong này.
Xe Hình Nhất Phàm dừng ở trước biệt thự của Bạch Hạ.
Hình Nhất Phàm vừa xuống xe đã nghe thấy trên ban công lầu ba truyền đến tiếng cô: “Tôi ở đây, Hình Nhất Phàm, tôi ở đây.”
Hình Nhất Phàm đứng ở trước biệt thự, cách cửa sắt nói với cô: “Xuống đây, tôi ở đâu đợi cô.”
Hô hấp Bạch Hạ căng thẳng, cô hít sâu nói: “Được, tôi xuống, đợi tôi!”
Bạch Hạ mở đèn flash điện thoại, đến trước giường cầm túi.

Trên đường xuống lầu, quả nhiên bốn phía đều tối đen như mực, cô đi rất nhanh, lúc đến hai bật thang cuối, Bạch Hạ cận thị nặng không phát hiện vẫn còn một bậc thang nữa, cô trực tiếp bước xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui