Bạch Hạ nghiêng người nhường đường, để anh đi vào, chờ cô kịp phản ứng, mới phát hiện mình mặc áo ngủ hình phim hoạt hình, hơn nữa còn không mặc áo ngực, lập tức ngại ngùng khoanh hai tay lại, hi vọng anh không phát hiện.
“Đóa Đóa ở phòng tôi, để tôi ôm nó ra.
” Bạch Hạ nói xong, xông vào trong phòng, ôm Đóa Đóa ở trên chăn ra.
Cô ôm Đóa Đóa đến trước mặt anh, Hình Nhất Phàm đưa tay đến tiếp, Đóa Đóa lập tức vùng vẫy một chút, Hình Nhất Phàm sợ nó sẽ rơi xuống, tay có chút cấp tốc ôm nó.
Bàn tay của anh trong lúc vừa đón vừa ôm đó, liền vô ý xượt nhẹ qua ngực của Bạch Hạ.
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Hạ nóng lên, nhanh chóng đưa tay ôm lấy chính mình, ánh mắt của Hình Nhất Phàm vậy mới nhìn sang, mặc dù cô ôm chặt, nhưng mà, anh biết, bên trong cô không mặc gì hết, cũng khá to.
Bạch Hạ cứ ngắn người như vậy cho đến khi Hình Nhất Phàm đi hồi lâu, cô mới ngại ngùng dậm chân nhảy dựng lên.
Vừa rồi ánh mắt của anh nhìn vào chỗ nào chứ hả? Bạch Hạ cúi đầu xuống nhìn chính mình, không nhịn được khóc ròng, lần trước nhìn thấy cô gái mà anh mang về nhà, hình như của cô không to bằng người ta!
Bạch Hạ thở ra 1 hơi, trong đầu không tự giác hiện lên dáng vẻ mặc vest của Hình Nhất Phàm.
Xem ra, nam chính trong truyện tranh của cô hôm nay có thể có tạo hình mới rồi.
Đêm hôm nay, Bạch Hạ đi ngủ từ sớm, bởi vì cô không muốn bỏ lỡ bữa sáng lúc 8 giờ ngày mai với anh.
Hình Nhất Phàm bởi vì muốn sắp xếp lại vụ án ở trong tay, nên cũng đang tăng ca, ngồi trong phòng khách, chỉ mở một cái bóng đèn bàn, lông mi dày đậm của anh, giống như hai chiếc quạt nhỏ che mắt của anh, tạo thành một mảnh bóng râm.
Hình Nhất Phàm bắt giác đã xem tài liệu đến tận 3 giờ sáng, anh nhìn qua đồng hồ, dọn dẹp lại những tài liệu đã chỉnh lý xong, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tắm rửa ra xong, thời gian cũng đã là 4 giờ sáng, Hình Nhất Phàm nằm lên giường, vốn tưởng rằng mình có thể ngủ được luôn, nhưng tự nhiên trong đầu lại xuất hiện hình ảnh mắy giây hôn Bạch Hạ trong phòng tắm kia.
Trong nháy mắt đó, đầu của anh cũng có hơi trống rỗng, nhưng khi đôi môi đỏ thắm của cô in xuống môi anh, anh mới phát hiện, hô hấp của cô gái này lại ngọt ngào như vậy.
Cảm giác mềm mại đó, chạm đến trái tim anh, khiến cho anh muốồn tiếp tục thưởng thức, không thể thỏa mãn.
Hình Nhất Phàm gói đầu lên hai tay, dưới ánh đèn lờ mò, chỗ ngực nơi cổ áo ngủ của anh nửa lộ ra cơ ngực màu đồng rắn chắc, lóe lên ánh sáng gợi cảm mê hoặc.
Anh cũng đã không phải là thiếu niên 15 tuổi năm đó nữa rồi, năm nay anh cũng đã 26 tuổi, sắp qua sinh nhật 27 tuổi, cả người tỏa ra khí tức trưởng thành.
Hình Nhất Phàm nhắm mắt lại, trong đầu lại là nụ cười của Bạch Hạ, giọng nói, tất cả mọi thứ của cô, điều này khiến cho suy nghĩ muốn đi ngủ của anh càng trở nên khó khăn hơn, cơ thể trở nên khô nóng khó chịu khi nghĩ về cô.
Anh chỉ đành đứng dậy đi tắm nước lạnh, trong mùa đông, tắm nước lạnh, là chuyện mà người bình thường không dám làm.
Sáng sớm, chuông đồng hồ báo thức của Bạch Hạ kêu đến 7 giờ sáng, cô mở mắt, đôi mắt sáng trong như nước, rõ ràng là ngủ đủ nên mới sáng ngời như vậy, cô vươn vai, đối với cô, đi ăn sáng với Hình Nhất Phàm, giống như buổi hẹn hò tươi đẹp vào mỗi ngày vậy.
Cho dù, chỉ là một bữa sáng mà thôi.
Bình thường một mình cô ở nhà, cũng sẽ không quan tâm đến chuyện đẹp hay không đẹp, chỉ cần ăn no mặc thoải mái là được rồi, nhưng lúc này, cô mới phát hiện, thì ra trong tủ quần áo của cô, đến 1 chiếc váy, áo mới cũng chưa từng mua.
Bạch Hạ thở dài một hơi, sớm biết như vậy mua thì đã đi mua nhiều váy hơn rồi, nhưng mà, thời tiết bên ngoài vẫn có chút lạnh, nên mua mắy loại áo khoác gió thời trang là được.
Sau khi Bạch Hạ phối đồ xong, liền ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy bút vẽ lông mày.
Trước kia Bạch Hạ cũng không để ý đến bản thân mình đẹp hay không, nhưng bây giờ, cô hy vọng mình trở nên đẹp hơn một chút.
Sau khi mỉm cười đến N lần trước gươnng, Bạch Hạ đột nhiên cắn môi, xấu hồ nghĩ, cô đây là đang làm gì vậy chứ hả?
Thật sự làm đang mang tâm trạng chuẩn bị đi hẹn hò sao?
Lúc này, cô nhìn thời gian, ồ, đã 7 giờ 57 rồi, Bạch Hạ nhanh chóng cầm túi đứng dậy mở cửa.
Cô nghĩ thầm, Hình Nhất Phàm chắc là vẫn chưa đi ra đâu nhỉ? Nhưng sau khi cô mở cửa ra, liền phát hiện ở bức tường đối diện, Hình Nhất Phàm mặc vest đi giày da, nhắm mắt lại dựa vào mặt tường nghỉ ngơi, mái tóc được chải chuốt chỉnh tè, ngũ quan như được điêu khắc góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng khẽ nhéch lên, không ngừng tản ra khí tức khiến người ta muốn đi đến hôn một cái.
Tiếng mở cửa của Bạch Hạ, khiến anh tỉnh lại, ngay lập tức, hàng lông mi dày che đôi mắt được mở ra, một đôi mắt sâu thẳm nhưng lại có thể nhìn rõ những vệt máu nhìn về phía cô.
Bạch Hạ có chút trừng mắt, nhìn vào ánh mắt của anh: *Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?”
Hình Nhất Phàm không muốn thừa nhận, bèn nhẹ nhàng nói một câu: “Không có việc gì.
”