Trên mặt Bạch Hạ không có một chút vui mừng nào, cô chỉ ngoan ngoãn đi theo ba.
Nhà hàng ở ngay gần đó, Bạch Thế Trạch dẫn cô vào.
Ở đó đã có mười mấy bàn khách ngồi rồi, Bạch Thế Trạch dẫn Bạch Hạ ngồi vào bàn đầu.
Mà con trai của chủ tịch Tạ Đức, Tạ Nhất Vĩ, đang ngồi bên cạnh ông ta.
Mà vị thiếu gia họ Tạ này nhìn thấy Bạch Thế Trạch dẫn theo một cô gái xinh đẹp, động tác cầm ly rượu của anh ta bỗng khựng lại, anh ta nhìn cô đến ngơ ngắn.
Bạch Thế Trạch vừa đi tới, liền nhanh chóng giới thiệu: “Anh Tạ, nào, để tôi giới thiệu con gái lớn Hạ Hạ của tôi với mọi người.”
Nói xong liền nói với Bạch Hạ: “Hạ Hạ, mau chào các chú các bác đi con.”
Bạch Hạ nhìn quanh bàn rồi lễ phép chào hỏi: “Chào các chú các bác ạ.”
Khí chất trong sáng tươi trẻ của Bạch Hạ, lập tức hấp dẫn sự chú ý của già trẻ gái trai tại đây, bởi vì cô thực sự một tia nắng chiếu vào trái tim của mọi người xung quanh, cảm thấy cô gái này thực sự rất đẹp.
Bạch Hạ có chút ngượng ngùng ngồi ở bên cạnh ba, cô thấy Diệp Giai Mị cũng không đến, trong lòng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
“Bác Bạch, đây là con gái lớn của bác sao?” Giọng nói của Tạ Nhất Vĩ chứa đầy sự hiếu kỳ.
“Đúng vậy! Đây là con gái lớn của bác, máy năm nay đều du học ở nước ngoài, hiếm khi ở cạnh bác, hôm nay dẫn đến để làm quen với mọi người.” Bạch Thế Trạch cũng cảm giác tự hào, bởi vì hôm nay Bạch Hạ đã khiến cho ông nở mày nở mặt.
“Bạch Hạ, thật là một cái tên hay.” Tạ Nhất Vĩ không nỡ dời mắt khỏi Bạch Hạ.
Tạ Đức ở một bên cũng thấy được sự hứng thú của con trai mình đối với Bạch Hạ, vừa khéo bọn họ cũng là đối tác kinh doanh, ông liền có ý định muốn tác hợp con trai mình với Bạch Hạ.
Hơn nữa, Bạch Hạ trông cũng rất điềm đạm nho nhã, lại từng đi du học, chắc cũng không đến nỗi.
Bạch Hạ lịch sự đáp lại Tạ Nhất Vĩ: “Cảm ơn”.
“Tôi tên là Tạ Nhát Vĩ.” Tạ Nhát Vĩ tự giới thiệu.
Bạch Thế Trạch lập tức cần thận giới thiệu lại một lần nữa cho cô: “Hạ Hạ, đây là thiếu gia của chủ tịch công ty ba, hôm nay cũng là sinh nhật của cậu ấy, lại đây, hai đứa làm quen với nhau đi, là người trẻ tuổi với nhau, đều có thể trở thành bạn bè .”
Bạch Hạ ngắng đầu nhìn Tạ Nhắt Vĩ, cô khách sáo nhoẻn miệng cười, căn bản không hề có ý định kết bạn.
Cô tới đây, cũng chỉ vì không muốn làm mắt mặt của ba, cũng không có mục đích gì khác, hiện tại cô cũng có chút ý nghĩ muốn rời khỏi đây.
Bây giò tiệc tối cũng chỉ vừa mới bắt đầu, đúng lúc này, tại cửa chính, bóng dáng của Diệp Giai Mị xuất hiện, bà ta vừa tiến vào, có vài người quen biết đều hướng bà ta nở nụ cười, mà Diệp Giai Mị tìm bóng dáng của chồng bà trước tiên, quả nhiên bà ta đã nhìn thấy chồng bà ta tại bàn phía trên cùng.
Điều khiến bà ta ngay lập tức nổi nóng là, ngay bên cạnh chồng bà, quả nhiên là một cô gái với bóng lưng mê người.
Đáng chết! Diệp Giai Mị quả thật là tức đến điên người rồi, đây chính là lý do chồng bà ta không muốn bà có mặt ở đây?
Bà ta chính là muốn xem xem cô gái này là loại nữ nhân gì?
Bởi vì Bạch Hạ ngồi đưa lưng về phía cửa, mà cô ngồi ở bên cạnh Bạch Thế Trạch, Diệp Giai Mị không hiểu lầm mới là lạ.
Diệp Giai Mị trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười, chỉ mấy bước chân bà ta đã bước tới bên cạnh bàn, Tạ Đức trông thấy bà ta, lập tức đứng lên nói: “Ái chà! Em dâu đến rồi đấy à?”
Nghe thấy vậy, Bạch Thé Trạch liền quay đầu lại, thấy vợ đứng ngay bên người, ông nhíu mày hỏi: “Bà đên đây làm gì? Không phải đã bảo bà ở nhà trông bọn nhỏ hay sao?”
Diệp Giai Mị lúc này đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô gái mang váy trắng, bỗng nhiên, Bạch Hạ cũng quay đầu lại, doạ cho Diệp Giai Mị giật bắn người, bà ta trợn trừng mắt, không dám tin người lần này chồng bà dắt theo vậy mà lại là cô?
Gì chứ? Buổi tiệc cuối năm của công ty quan trọng như vậy, chồng bà ta không dắt theo tiểu tam tiểu tứ mà lại dắt theo con gái lớn của ông á? Ông là muốn đem con gái mình thành bảo bối hay sao?
“Em dâu nếu đã đến thì cùng ngồi xuống ăn com đi nào!”
Tạ Đức khẳng khái nói.
Diệp Giai Mị thấy chồng cũng không phải là dắt nhân tình theo thì thở phào nhẹ nhõm, nói với Bạch Thé Trạch: “Thế Trạch, bọn nhỏ đã có bảo mẫu chăm sóc rồi, em sang đây chơi một chút.”
Bà ta cũng đã đến đây rồi, Bạch Thế Trạch cũng không thẻ đuổi bà ta đi được.
Có một người biết điều nhường chỗ cho bà ta, Diệp Giai Mị lập tức ngồi xuống, cùng lúc đó nói với Bạch Hạ đang ngồi bên cạnh chồng bà: “Ý, Hạ Hạ cũng đến rồi đấy à?”
Trước mặt Bạch Thế Trạch, Diệp Giai Mị vô cùng niềm nở: với Bạch Hạ! Huồng chỉ là trước mặt người ngoài, người mẹ kế như bà ta cũng phải làm cho ra dáng ra vẻ chứ.
Bạch Hạ mặt không chút cảm xúc liếc nhìn bà ta, sau đó cúi thấp đầu tiếp tục ăn.
Ánh mắt của Tạ Nhát Vĩ vẫn luôn quan sát cô, một công tử con nhà giàu như anh ta gặp qua không biêt bao nhiêu cô gái nhưng người có khí chất thanh thuần như Bạch Hạ lại vô cùng hiếm tháy.
Loại con gái này chính là loại mà anh ta thích nhất.
Hôm nay là sinh nhật của anh ta, điều ước sinh nhật của anh ta là muốn có thể biến Bạch Hạ thành bạn gái của anh ta.
Cô là con gái của Bạch Thế Trạch, vậy thì sau này anh ta theo đuổi cô sẽ thuận lợi hơn rất nhiều rồi.
Có Diệp Giai Mị ở bên cạnh, Bạch Hạ thật sự cảm thấy rất chán ghét, cô muốn có thể rời khỏi đây sớm một chút.
Sắc trời bên ngoài cũng đã dần tối, đêm mùa đông đến rất sớm cũng kéo rất dài.