Cô hướng hai anh em gật đầu.
Bên miệng lại đột nhiên xuất hiện một trái cherry.
Bạch Hạ lập tức phản ứng lại, hóa ra là do Hình Nhất Phàm đút cho, cô vội xấu hỗ mở: miệng ăn.
Hình Nhất Phàm cười nhìn cô ăn xong, Bạch Hạ mím môi vừa ăn vừa cười, trong lòng có chút ngọt ngào.
Bạch Thế Trạch đều nhìn thấy, vô cùng vừa lòng, con gái thật làm ông nở mặt.
Mà lúc này sau cửa kính phòng bếp, ánh mắt Diệp Giai Mị hiện ra chút oán độc, nhìn hai đứa con mình bị ngó lơ ở bên cạnh, trong mắt chồng đều là Bạch Hạ cùng bạn trai giàu có của cô.
Bất quá, Diệp Giai Mị nghĩ thầm, Bạch Hạ thế nào cũng không xứng với thiếu gia nhà giàu này, cô trừ bỏ bộ dạng xinh được thì còn có tích sự gì? Một họa sĩ truyện tranh nhỏ bé cũng muốn trèo cao sao? Thật hi vọng sau khi phú nhị đại này đùa giỡn cô xong, liền xem như rác rưởi mà vứt sang một bên,đến lúc đó cô chỉ có thể khóc.
Trong nhà bếp, Diệp Giai Mị đối với thức ăn cũng không dám qua loa, chồng bà ta còn ở nhà, nếu đón tiếp không tốt, khẳng định sẽ trách móc bà.
“Nhất Phàm à! Ba mẹ con tên là gì? Nếu là người trong giới kinh doanh, bác hẳn là có biết.” Bạch Thế Trạch nghĩ thầm, nếu anh có tiền như vậy, giai đình hẳn là cũng trong giới kinh doanh đi!
Hình Nhất Phàm hiện tại không muốn để lộ gia thế của bản thân, anh cũng không muốn để Bạch Hạ áp lực, huống chi anh thật sự không thích loại cảm giác dựa vào gia thế này.
“Ba mẹ con đều đã về hưu, họ đều đang ở nước ngoài.”
Hình Nhất Phàm nói.
Bạch Thế Trạch lập tức phản ứng một câu, phú hào ở nước ngoài có thể là ông không biết rồi, ông cũng không truy hỏi nữa.
“Con và Hạ Hạ làm sao mà quen biết nhau? Bác rất cảm ơn con đã giúp bác chăm sóc Hạ Hạ.” Bạch Thế Trạch tò mò hỏi.
Câu hỏi này làm Bạch Hạ khẽ nhìn về phía Hình Nhất Phàm, vì cô không biết nên kể chuyện cũ như thế nào.
Ánh mắt Hình Nhất Phàm ôn nhu dừng trên mặt cô, ngẳng đầu nói với Bạch Thé Trạch: “Bọn con máy tháng trước đã là hàng xóm, sau đó chúng con liền yêu nhau.
Con đối với Hạ Hạ là nhất kiến chung tình, liền theo đuổi cô ấy, vừa hay cô ấy cũng có hảo cảm với con, chúng con liền ở bên nhau.”
Bạch Hạ cắn đôi môi đỏ, xáu hỗ chớp mắt, trong lòng nghĩ Hình Nhất Phàm nói cũng thật trôi chảy, nếu đổi lại là cô, cô cũng không nghĩ ra đến vậy.
Bạch Thế Trạch nghĩ thầm vẫn là do gen của ông ta tốt, sinh ra con gái xinh đẹp như vậy, mới khiến cho một thiếu gia như Hình Nhất Phàm nhát kiến chung tình.
“À! Này nhất định là định mệnh!” Bạch Thế Trạch ha ha cười.
“Thế Trạch, mời khách vào bàn đi!” Diệp Giai Mị vẻ mặt hiền hậu đi tới.
Bà ta tuy rằng đã là phụ nữ trung niên hơn 40, nhưng nhìn thấy người đàn ông xuất sắc như Hình Nhát Phàm cũng không khỏi có chút khẩn trương muốn mình trẻ lại 20 tuỏi.
Nếu bà ta không thể trẻ lại 20 tuổi, bà ta cũng hi vọng con gái mình tương lai có thể tìm được người bạn trai giàu có đẹp trai như vậy.
“Nào Nhất Phàm, ăn cơm thôi.
Đều là món ăn bình thường, đừng khách khí.” Bạch Thế Trạch nói xong liền cầm một chai rượu đặt lên bàn.
Đại khái là lăn lộn trong thương trường, rượu là không thể thiếu.
“ba, anh ấy không uống rượu, ba đừng lấy rượu.” Bạch Hạ đột nhiên muốn bảo vệ Hình Nhất Phàm.
Đối với Bạch Thế Trạch mà nói uống rượu là tôn trọng khách, ông cười hỏi: “Nhát Phàm, uống một ly không sao chứ? Lát nữa để Hạ Hạ lái xe, con uống vài chén cũng không sao.”
Bạch Hạ không khỏi căng thẳng, rượu này mạnh như vậy, Hình Nhất Phàm có thể uống không? Vạn nhất uống say thì sao?
“ba, hay là đừng uống, ăn cơm đi!” Bạch Hạ vô cùng kiên trì.
Hình Nhất Phàm nghe ra được cô gái này đang muốn bảo vệ mình.
Đột nhiên anh lại nghĩ đàn ông ngay cả uống một hai ly cũng để phụ nữ bảo vệ sao? Quá mắt mặt đi!
“Không sao! Uống hai ly cũng được.” Hình Nhất Phàm lập tức mở miệng nói.
Bạch Hạ lập tức hoảng sợ, anh muốn uống thật à! Cô không khỏi nhón chân ghé vào tai anh nói: “Anh có thể uống thật à? Không thể thì đừng uống!”
Bạch Hạ đâu biết, cô không phải là đang khuyên anh đừng uống.
Này cơ bản là đang kích Hình Nhất Phàm uống rượu.
Anh làm sao có thể để mình ở trước mặt ba của bạn gái đến rượu cũng không dám uống chứ?
“Không sao! Có thể uống.” Hình Nhất Phàm an ủi vỗ vai cô, ánh mắt tự tin.
Bạch Hạ vẫn không khỏi lo lắng, bất quá nếu anh muốn uống, cô cũng không thể ngăn cản.
Bạch Thế Trạch thấy anh có thể uống, cũng an tâm, mà ông trước khi ăn cơm cũng có thói quen uống vài ly rượu.
“Nào, Nhất Phàm, chúng ta tùy ý một chút.” Nói xong, Bạch Thế Trạch hướng ly về phía anh.
Bạch Hạ nghe mùi rượu này, hô hấp có chút ngưng lajai, như thể rượu xông vào trong cổ, cô thật không hiểu sao đàn ông lại thích uống rượu như vậy.
Thức ăn trên bàn cũng rất phong phú, Diệp Giai Mị lập tức lôi kéo hai đứa con qua ăn cơm.
Bà ta ở đối diện nhìn Hình Nhất Phàm, nhìn ở khoảng cách gần! Bà ta cảm thầy tim đập nhanh hơn.