Đồng thời, cô ta cũng trở nên ghen tị, cô ta đã theo đuổi Hình Nhất Phàm ba năm ròng không thành công, cô chỉ là hàng xóm của anh mà có thể trở thành người yêu sao?
“Nghe nói anh Nhất Phàm mới về nước nửa năm trước!
Vậy thì quan hệ của hai người từ hàng xóm đến bây giờ chưa được bao lâu nhỉ?” Diệp Tiêu tính toán, nghĩ về mối quan hệ không ổn định của hai người.
Bạch Hạ chớp mắt, mím môi cười: “Vốn là hàng xóm, nhưng có một ngày, anh ấy đột nhiên tỏ tình với tôi, tôi cũng cảm thấy hơi đường đột, tình cờ tôi cũng thích anh ấy, cho nên chúng tôi đã bên nhau.
”
Khoé mắt Diệp Tiêu lập tức đỏ lên, cô ta không thẻ tin được là Hình Nhất Phàm lại tỏ tình trước? Sao có thể như thế được? Lẽ nào không phải là cô đã bám lấy Hình Nhất Phàm sao?
Đúng lúc này, Hình Nhất Phàm mở cửa bước vào, Diệp Tiêu lập tức giỏ bộ mặt nhõng nhẹo cười nói: “Anh Nhất Phàm, anh gọi xong rồi sao?”
“Ừ!” Khi Hình Nhất Phàm vừa đi ra ngoài, anhkhông biết rằng Lam Thiên Thần cũng đã ra ngoài, anh thấy Lam Thiên Thần không ở đó, liền hỏi Bạch Hạ: “Thiên Thần đâu?”
“Anh ấy cũng đi nghe điện thoại.
” Bạch Hạ đáp.
Hình Nhất Phàm lập tức lo lắng nhìn Bạch Hạ, Bạch Hạ chống cằm nhìn anh: “Chuyện liên quan đến công việc sao anh?”
*Ừ!” Hình Nhất Phàm mỉm cười, quay lại ngồi bên cạnh cô.
Diệp Tiêu đối diện vuốt vuốt vái tóc dài, lập tức mỉm cười nhìn sang: “Anh Nhất Phàm, sách lần trước em mượn sách của anh, em không trả lại cho anh được không? Em thấy nó rất có ích với em!”
“Là Thiên Thần chưa được sự đồng ý của tôi đã đưa cho cô rồi, nên néu cô thích thì cứ giữ lấy!” Hình Nhất Phàm hơi ngước mắt lên, rồi nói thêm: “Dù sao thì tôi cũng sẽ vứt nó đi.
”
Diệp Tiêu đối diện nụ cười cứng đờ, sau đó hỏi: “Tại sao anh lại ném đi chứ?”
Hình Nhất Phàm thờ ơ trả lời: “Không cần nữa.
”
Lời nói của Hình Nhất Phàm cũng là để nói cho Bạch Hạ, Diệp Tiêu luôn dùng những cuốn sách đó làm cái cớ, vì vậy Hình Nhất Phàm đã ẳn ý nói với Bạch Hạ rằng những cuốn sách đó là do Lam Thiên Thần cho cô ta mượn.
Bạch Hạ nghe vậy trong lòng thật sự thoải mái hơn rất nhiều, nhưng lại nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Diệp Tiêu ở đối diện.
Hình Nhất Phàm nghĩ đến điều gì đó, liền nói với Bạch Hạ bên cạnh: “Ba mẹ anh đã ra nước ngoài đón tết rồi, Đoá Đoá đã được gửi đến cửa hàng thú cưng để chăm sóc.
Ngày mai chúng ta sẽ đi đón nó và Tiểu Cát về nuôi.
”
Bạch Hạ lập tức cười hỏi: “Tiểu Cát? Tên mèo của cháu gái anh sao?”
“Ừm! Vừa hay là một cặp.
” Đôi mắt của Hình Nhất Phàm hiện lên một chút tình tứ.
Bạch Hạ đỏ mặt gật đầu: “Được rồi! Vậy ngày mai chúng ta đi đón chúng về.
”
Diệp Tiêu ở đối diện không xen vào được chuyện, trong lòng lo lắng, nhưng không có cách nào.
Hình Nhất Phàm như một người yêu nhẹ nhàng đối với Bạch Hạ, nhưng đối với cô ta, anh lại giữ khoảng cách, còn gỡ bỏ những lời nói dối do cô ta bịa ra.
Hơn nữa, nếu cô ta không hiểu sai, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm bây giờ đang sống cùng nhau! Bởi vì họ cùng nuôi mèol Lúc này, người phục vụ đã đẩy bữa tối vào, hai người phục vụ lập tức đặt bữa tối tinh tế lên bàn, một người trong số họ vô tình làm đổ một vài giọt khi đang dọn súp.
Diệp Tiêu đang tức giận, vừa hay phát tiết vào người phục vụ, cô ta giọng nói khó chịu: “Cô chú ý chút được không, canh của cô đổ vào đồ của tôi rồi, cô có biết đồ tôi mặc đắt tiền thế nào không?”
Người phục vụ lập tức xin lỗi cô ta: “Thật xin lỗi cô, tôi sẽ lau ngay cho cô.
”
“Thôi.
” Diệp Tiêu lại giả bộ hào phóng.
Đến cả Bạch Hạ cũng có chút đồng tình với nhân viên phục vụ, cô ấy không hề làm đổ vào bộ đồ cô ta đang mặc.
Hình Nhất Phàm liếc nhìn Diệp Tiêu, dù anh không nói gì, nhưng anh đã cảm thấy có chút không chịu nổi sự vô lý của cô ta.
Đúng lúc này, Lam Thiên Thần mở cửa đi vào, khuôn mặt tuần tú rõ ràng có chút vui mừng.
“Đồ ăn lên rồi đấy à, vừa hay cũng đói rồi.
” Lam Thiên Thần cười ngồi xuống, cảm thấy bầu không khí không ổn, liền hỏi Diệp Tiêu: “Sao vậy?”
“Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi người phục vụ làm đỗ đồ vào tay áo của em thôi.
Đồ này đắt lắm.
” Diệp Tiêu than thở.
“Hình như chưa bị đổ vào đâu, cô đừng lo.
” Bạch Hạ an ủi cô.
Diệp Tiêu lập tức mỉm cười nhìn sang: “Bạch tiểu thư, cô chắc là không hiểu được tâm trạng của tôi.
”