Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


“Tôi thấy ăn rau cải, chán thịt cá bên ngoài rồi.”
Lam Thiên Thần nhìn vóc dáng cô, rõ ràng rất có sự kiềm chế, thêm một phần hay thiếu một phần đều giữ chuẩn.
Đúng lúc này ở cạnh có hai cô gái uống trà sữa, lập tức than một câu: “Oa, người đàn ông kia đẹp trai quá.”
Một cô bé khác lập tức chú ý tới Bùi Nguyệt Hoàng, nhắc nhở bạn tốt: “Cậu không xem thử bạn gái người ta đẹp ra sao đi.”
Vừa hay giọng của hai người họ khá vang, Bùi Nguyệt Hoàng nghe thấy, môi đỏ cong lên.
Lam Thiên Thần ở cạnh dĩ nhiên cũng nghe thấy, anh cũng cười.

Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu thấy ánh mắt của anh, giả vờ không biết rồi hỏi: “Cậu cười gì?”
“Không có gì.” Lam Thiên Thần có tình đáp.
Hai người hiểu rõ trong lòng nhưng đều vờ hồ đồ.

Cảm giác này dường như có chút ngọt ngào mới lạ.
Bùi Nguyệt Hoàng chủ động đẩy xe mua sắm, đi sau Lam Thiên Thần, tới chỗ bán đồ ăn.
Bùi Nguyệt Hoàng cũng thấy rất mới lạ, bởi vì mấy năm nay cô chẳng bao giờ đi siêu thị, cô toàn sử dụng đồ trong cửa hàng cao cấp.
Lam Thiên Thần chọn đồ ăn ở trước, Bùi Nguyệt Hoàng ngẳng cằm, ánh mắt mang vẻ đánh giá, nhìn người đàn ông chăm chú chọn đồ ăn đang toát ra mị lực, thật đẹp mắt.
“Thật sự chỉ ăn cải thôi sao?” Lam Thiên Thần nhìn cô.
“Ứg, chỉ cải xanh thôi.”

Cô định giải thích nhưng lại thấy không cần thiết, cô gật gù: “Vâng, chúng cháu rất hạnh phúc.”
Bác gái lại cảm thán một câu, cô cầm cải xanh rời đi.

Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng nhìn đồ ăn ở bên cạnh, có hơi ngại không nhìn Lam Thiên Thần ở bên cạnh.
Lam Thiên Thần vừa chọn món ăn, vừa hỏi cô: “Xem ra, chúng ta đứng cùng nhau rất xứng.

Ai nhìn thấy cũng nghĩ chúng ta là người yêu hoặc vợ chồng.”
Bùi Nguyệt Hoàng hơi quẫn bách bảo: “Nam nữ trẻ tuổi ở chung, chắn chắn chẳng ai nghĩ là bạn bè.

Hiểu lầm vậy có gì lạ.”
“Vừa nãy em nhận mà.”
“Tôi nhận cái gì?” Bùi Nguyệt Hoàng giả ngu.
“Thừa nhận tôi là chồng em.” Lam Thiên Thần đặt đồ ăn vào giỏ hàng, đôi mắt lấp lánh của anh khóa chặt cô, không để cô tránh đề tài này.
“Người xa lạ thôi mà, tôi cũng đâu cần giải thích quá rõ ràng.” Bùi Nguyệt Hoàng cười đáp một câu.
Lam Thiên Thần không khỏi ảo não, anh tiếp tục đi tới khu thủy sản.
Trên người cô có một khí thế anh không thể chỉnh phục được.

Có điều đây chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì anh cũng bắt được cô.
Lam Thiên Thần mua một miếng cá, hai người tới chỗ tính tiền.
“Dùng thẻ tôi đi.

Đã nói là mua thức ăn tôi trả mà.” Bùi Nguyệt Hoàng lấy một tắm thẻ đưa cho Lam Thiên Thần.
Lam Thiên Thần khóa chặt tay cô và thẻ lại: “Không cần.”
“Chúng ta thỏa thuận rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng kiên quyết.
Lam Thiên Thần nhíu mày cười: “Ai thỏa thuận với em, tôi quên rồi.”
“Cậu…” Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi ảo não, lẽ nào anh ÿ mình còn nhỏ nên không nói đạo lý sao? Cuối cùng vẫn quẹt thẻ của anh, Bùi Nguyệt Hoàng có hơi bực tức, lúc về xe, hai người đi thẳng tới biệt thự của Lam Thiên Thần.
Lam Thiên Thần cầm đồ ăn vào, nói với cô gái: “Đổi giày đi, tôi có chuẩn bị dép lê cho em.”
Bùi Nguyệt Hoàng đi giày cao gót, thật sự rất mỏi.

Cô nghe xong, trong lòng ấm áp: “Cậu đặc biệt chuẩn bị cho tôi à? Hay là chuẩn bị cho cô gái nào đó sau này tới làm khách nhà cậu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui