Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Lam Thiên Thần đáp thẳng cô: “Đặc biệt chuẩn bị cho em.
Bùi Nguyệt Hoàng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa ấm áp, cô mở tủ giày, một đôi dép lê hồng nhạt, rất tinh tế đáng yêu.
Cô vừa nhìn là thích luôn.
“Gu của anh không tệ, sao anh biết tôi thích hồng nhạt?”
“Đoán.” Lam Thiên Thần cầm túi đồ đi vào nhà bếp.
Bùi Nguyệt Hoàng ở sau không khỏi trêu một câu: “Có câu đúng rất hay, lúc phụ nữ bắt đầu thích màu hồng, chứng tỏ cô ấy đã già, không muốn thừa nhận mình già rồi.”
Lam Thiên Thần không khỏi ngó đầu ra từ phòng bếp, nhìn cô một cái: “Ai dám bảo em già, tôi sẽ đánh người đó.”
Bùi Nguyệt Hoàng bật cười: “Được.” Ý ngọt trong lòng vẫn rộn ràng.
Cô đứng dậy tới cạnh máy uống nước, nhìn một lát cũng chỉ có một cái cốc màu lam của Lam Thiên Thần.

Cô nghĩ một lát, cầm lên rót nước, vừa uống vừa đi tới ghế sofa.
Bủi Nguyệt Hoàng ngồi một lát, cảm thấy ngồi chờ anh nấu thế này hơi không ổn.
“Cần tôi giúp gì không?” Bùi Nguyệt Hoàng đứng ở cửa bếp hỏi.
“Không cần, em ngồi chờ là được.” Lam Thiên Thần đứng cằm dao, làm vầy cá một cách thành thạo.
Bùi Nguyệt Hoàng thấy lúc anh làm việc thật sự rất đẹp trai.

Điều này cũng làm cô nghĩ tới một chuyện, rốt cuộc ai đã đào tạo người đàn ông này vừa ấm áp vừa chiều chuộng người khác thế?
Mà bình thường đào tạo một người đàn ông như vậy, phần nhiều là công phụ nữ, lế nào là công của bạn gái cũ của anh?
Nghĩ vậy trong lòng cô hơi mắt mát.
Nghe thấy đằng sau không đáp lại, Lam Thiên Thần không khỏi quay đầu nhìn, trông thấy cô khoanh hai tay dựa vào cửa bếp.

Mái tóc dài bị cô buộc lên, vài sợi dài rũ xuống, dưới ánh đèn trông như tác phẩm nghệ thuật.
“Còn đứng đó làm gì?” Lam Thiên Thần hỏi cô.
Bùi Nguyệt Hoàng là cô gái không thích giấu tâm sự, nghĩ gì thì sẽ chủ động hỏi, muốn có đáp án.
“Lam nhị thiếu, tôi hỏi cậu một chuyện, có đồng ý trả lời không tự cậu cân nhắc.”
“Hả, nói đi.” Lam Thiên Thần quay lưng về phía cô nấu ăn.
“Cậu có mấy bạn gái? Tại sao lại chia tay với họ?” Bùi Nguyệt Hoàng hỏi thẳng.
Lam Thiên Thần đang thái rau thì ngẩn ra, anh quay đầu nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ anh không muốn nói, cô lập tức giơ tay đầu hàng: “Thôi vậy, xem như tôi chưa hỏi.”
Lam Thiên Thần hơi buồn cười xoay mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Không phải không trả lời em, mà tôi không biết trả lời em thế nào.”
Bùi Nguyệt Hoàng cau mày, hỏi ngược lại: “Lẽ nào chuyện này với cậu mà nói rất khó đáp sao? Hay là nhiều bạn gái cũ quá nên nhớ không hết?”
Lam Thiên Thần bật cười, ánh mắt híp lại vài phần: “Em bận tâm lắm à?”
Bùi Nguyệt Hoàng thấy anh không đáp, lại muốn dò hỏi cô, cô đành thôi: “Thôi vậy, cậu không cần bận tâm, không nói gì là được.”
Nói xong, cô chuẩn bị về ghế sofa ngồi, Lam Thiên Thần gọi cô lại: “Chờ lát, tôi còn chưa nói xong.”
Bùi Nguyệt Hoàng xoay người nhìn anh, chờ anh nói.
Gương mặt đẹp trai của anh mang nét nghiêm túc.

Tia sáng đậu trên sống mũi cao của anh lấp lánh, khiến gương mặt anh thâm thúy thêm vài phần.
“Tôi chưa yêu bao giờ.

Làm gì có bạn gái cũ?” Lam Thiên Thần cười đáp.
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi khoát tay, có hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Cô trừng mắt, rõ ràng không tin: “Cậu chưa yêu bao giờ? Sao có thể?” Người đàn ông có vẻ ngoài như anh, nhất định từ cấp một đã có người theo đuổi.

Mà bây giờ anh 26 rồi, chắc phải có vài cô bạn gái rồi chứ?
“Em nói gì thế, lẽ nào tôi phải yêu đương vài lần mới là bình thường?” Lam Thiên Thần hỏi.
“Tôi thật sự không tin.” Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mày.
“Vậy tôi chứng minh cho em thế nào đây?” Lam Thiên Thần muốn dập tắt nghi ngờ của cô.
Bùi Nguyệt Hoàng lập tức lắc đầu nói: “Cậu không cần chứng minh, dù sao chúng ta cũng chỉ là bạn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui