Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Giọng nam vui vẻ vang lên: “Đúng, là mình, mình tới nước của cậu rồi, vừa xuống máy bay, mình tới đây du lịch.”
“Một mình cậu hay đi với đoàn?”
“Một mình mình.

Mình còn nhớ lúc cậu về nước bảo mình tới quốc gia của cậu thì cậu đưa mình đi chơi.

Cậu còn nhớ không?”
Nozawa mang vẻ mong đợi nói.

Đương nhiên là Bạch Hạ nhớ bởi vì lúc cô ở nước K, Nozawa giúp cô rất nhiều, còn dạy cô tiếng nước K, giúp cô vượt qua nhiều khó khăn.
Mỗi một ngày ở nơi đất khách, đều có một người thật lòng giúp đỡ, Bạch Hạ rất cảm ơn.
“Cậu đang ở sân bay à, để mình tới đón cậu.” Bạch Hạ biết cậu ấy không giỏi ngôn ngữ, chắc chắn rất mơ hò.
Đương nhiên cô không thể đề cậu ấy ở sân bay.
“Tốt quá rồi, mình đang không biết đi đường nào đây.

Vậy mình ở trong quán cà phê đợi cậu nhé.”
“Được, cậu đừng chạy linh tinh đây.
câu.
Bạch Hạ căn dặn một “Không chạy linh tinh, mình chờ cậu.” Nozawa rất nghe lời chờ cô.
Bạch Hạ cũng hơi luống cuống tay chân, Nozawa tới tìm cô, cũng không nói trước một tiếng nên cô rất lo cho cậu ây.
Xe Bạch Hạ tới sân bay, sau khi cô đỗ lại thì vào tìm người luôn.

Bạch Hạ còn đang tìm thì đột nhiên có người vỗ sau lưng cô.

Cô sợ hết hồn xoay người thì thấy Nozawa cười hi hi nhìn cô: “Hi Bạch Hạ, mình đây.”
Nozawa 25 tuỏi, tính cách rộng lượng, rất trẻ con, là một cậu thiêu gia nhà giàu.
Bạch Hạ nhìn cậu ấy cũng rất kích động, vì hai người đã hơn nửa năm không gặp: “Sao tự nhiên cậu lại tới?” Bạch Hạ cười hỏi.
“Mình muốn tới đây du lịch, tiện thể thăm cậu luôn, một tuần sau mình về.” Trong mắt Nozawa đầy vẻ chờ mong.
Bạch Hạ kéo vali giúp cậu ây: “Hoan nghênh cậu tới nước của mình chơi, đi thôi.”
Nozawa gật gù, đưa tay cầm một cái túi khác rồi đi theo cô.

Bầu trời có những ráng hồng, đảo mắt đã năm giờ rồi.
Nozawa kích động nói về những gì cậu ấy thấy được cả đường đi, cả thành tựu nửa năm qua.

Bạch Hạ vui thay cho cậu ấy, hai người trao đổi bằng tiếng nước K.
Bạch Hạ ngồi vào xe, Nozawa ngồi vào ghé phụ, cậu rất mong đợi vào chuyên du lịch nước ngoài này, cậu và Bạch Hạ là bạn bè tốt, tình cảm bạn bè đơn thuần.
“Bạch Hạ, nghe nói chỗ các cậu rất thích ăn cay, mình rất muốn thử.”
“Vậy thì cậu chịu không nồi đâu.” Bạch Hạ cười nói.
“Mình chịu được, mình đã không chờ được muốn thử rồi.”
Nozawa vừa nói, vừa thưởng thức phong cảnh khác hẳn nước mình, cậu cười nói: “Quốc gia của cậu náo nhiệt ghê.”
Bạch Hạ gật gù, lúc này điện thoại của Bạch Hạ vang lên, cô xem qua màn hình là Hình Nhất Phàm.
Bạch Hạ nhắn nghe: “Alo, Nhất Phàm.”
“Anh đặt bữa tối rồi, anh tới đón em.” Giọng trầm thấp dễ nghe của Hình Nhất Phàm vang lên.
Bạch Hạ không khỏi quay đầu nhìn Nozawa cô nở nụ cười: “Ừ… chuyện đó Nhất Phàm, có thẻ đặt thêm một chỗ không? Hôm nay em có khách.”
“Khách nào?”
“Bạn ở nước K của em.” Bạch Hạ nói.
Hình Nhất Phàm lập tức căng thẳng: “Nam hay nữ?”
“Nam.” Bạch Hạ đáp.
Hình Nhất Phàm im lặng vài giây, thoải mái đáp lại: “Được, anh ở công ty.”
“Vừa hay em đã tới công ty anh rồi, một lát nữa gặp dưới tầng nhé.” Nói xong cô tắt máy.

Hình Nhát Phàm cầm điện thoại ngồi trong phòng xa hoa của tập đoàn Hình thị, gương mặt đẹp trai căng thẳng.
Anh quên mất người bạn ở nước K khi cô đi du học 3 năm, chắc chắn có giao du với cô, giờ cậu ta lại đột nhiên xuất hiện tìm cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui