“Tôi ký.” Diệp Mĩ Di nhẫn nhịn, cầm bút lên rồi nhanh chóng ký tên.
Cô ta không muốn chịu nhục nhã thêm nữa, ký tên xong lập tức rời khỏi phòng làm việc.
Hình Nhất Phàm nhìn chữ ký kèm theo dấu vân tay trên bản thỏa thuận.
Anh cứ thể bỏ qua thì quá dễ dàng cho cô ta rồi.
Nhưng mắt đi hợp đồng đặt hàng này, công ty nhà họ Diệp sẽ đứng trên bờ vực phá sản.
Các cổ đông đã góp vốn đầu tư sẽ lần lượt tìm tới, Diệp Mĩ Di vẫn sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình thôi.
Diệp Mĩ Di lên xe, bật khóc thành tiếng.
Đây là chuyện khiến cô ta mất mặt nhất từ khi sinh ra tới nay.
Nhưng cho dù cô ta có hồi hận đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không cứu vãn nổi chuyện cô ta đã làm, chỉ có thể trả giá.
Trước cửa tập đoàn Bùi thị, trong một chiếc xe màu đen, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đang hút thuốc, cửa sổ kéo xuống một nửa.
Tàn thuốc trên mặt đất đã có những mười mấy điều, chứng tỏ anh ta đã hút rất nhiều thuốc rồi.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của anh ta đổ chuông.
Anh ta cằm điện thoại lên xem rồi lập tức nghe máy: “Alo!”
“Lưu Trung, tiền ông nợ chúng tôi bao giờ mới trả đây!”
Quả nhiên là giục trả tiền.
“Giục cái gì mà giục, mẹ kiếp.
Đến cả vợ con tôi cũng không cần tôi nữa rồi, các người còn giục tôi trả tiền.
Tôi mà chết thì đến một cắc các người cũng chẳng lấy được đâu.”
“Lúc ông mượn tiền chúng tôi trông chẳng khác nào một con chó, đến khi đòi ông trả tiền thì ông lại lên giọng phải không.
Tôi cảnh cáo ông, ba ngày nữa mà ông chưa trả tiền, chúng tôi sẽ không khách khí nữa đâu đáy.”
Lưu Trung vung tay ném điện thoại đi, sau đó lại châm một điếu thuốc nữa.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm cửa gara, trong lòng tràn ngập oán hận.
Vì Bùi Nguyệt Hoàng mà anh ta chẳng còn gì cả.
Máy hôm nay anh ta đem toàn bộ những gì tích cóp được từ trước đến giờ ra cá cược để giải tỏa tâm trạng, vay tiền khắp nơi.
Người vợ vốn đã chán sự vô dụng của anh ta giờ cũng đòi ly hôn, đưa con trai theo.
Hiện giờ bọn họ đã về nhà ngoại, một mình anh ta gánh nợ, bị người ta ngày ngày giục trả tiền đến phát điên.
Anh ta muốn tìm một người chịu trách nhiệm cho những chuyện này.
Đương nhiên là anh ta cũng rất hận Lam Thiên Thần, nhưng hận nhất vẫn là Bùi Nguyệt Hoàng.
Trước đây có lần anh ta suýt được thăng chức nhưng Bùi Nguyệt Hoàng lại phản đối.
Cô thà chấp nhận tự mình làm chứ nhất định không đề bạt anh ta lên chức, khiến anh ta ghi thù trong lòng.
Anh ta lại đợi thêm một năm nữa.
Khi cơ hội thăng chức.
lại tới, Bùi Nguyệt Hoàng lại để một tên Lam Thiên Thần ngồi vào vị trí đó khiến cơ hội của anh ta tiếp tục bị nhỡ.
Anh ta cảm thấy, dù mình không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng người phụ nữ vô tình Bùi Nguyệt Hoàng lại không đề bạt anh ta.
Hiện giờ anh ta sắp bị ép đến cùng đường rồi, trong lòng sinh ra ý định động ác đến tận cùng.
Anh ta muốn Bùi Nguyệt Hoàng phải chôn cùng mình.
Hôm nay anh ta nhận được điện thoại của vợ, nói tháng sau sẽ ly hôn với anh ta khiến ý muốn sống tiếp của anh ta hoàn toàn chấm dứt.
Anh ta đã lái xe tới đây từ trưa để chờ xe của Bùi Nguyệt Hoàng.
Hôm nay nhất định anh ta phải đâm chết Bùi Nguyệt Hoàng, không chết thì cũng phải tàn phế.
Dùng mạng của anh ta đổi lấy mạng của đại tiểu thư như Bùi Nguyệt Hoàng, anh ta thấy đáng lắm.
“Để tôi xem cô còn dám nuôi trai trẻ không, tôi sẽ khiến cô phải xuông địa ngục cùng tôi.” Lưu Trung vừa rít một hơi vừa xem giờ.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là tới giờ tan làm.
Trong phòng làm việc của chut tịch tập đoàn Bùi thị, Bùi Nguyệt Hoàng ký xong giấy tờ của hôm nay rồi ngồi chống trán.
Cô cảm thấy thật mệt mỏi.
Là người phụ nữ đưa ra mọi quyết định của công ty, cô không dám có chút bất cẩn nào.
Ngồi ở vị trí của cô, đưa ra bắt cứ quyết định sai lầm nào đều có thể khiến mọi thứ thất bại.
Vì vậy để chèo lái công ty suốt nhiều năm qua, cô đã hy sinh tất cả thời gian riêng tư của mình cho công việc.
Có mệt mỏi cô cũng không chia sẻ với người nhà, không để bất cứ ai biết.
Chỉ mình cô biết có những lúc cô không gắng gượng nổi, thật sự mệt mỏi.
Mấy năm gần đây, đến cả một lần nghỉ ngơi cô cũng không có.
Cô chẳng khác nào một cái máy không ngừng làm việc, dừng lại sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng hiện giờ trái tim cô đã mỏi mệt, bởi vì trong thế giới của cô, đã có tình yêu xuất hiện.
Cô không còn giống như trước đây, một lòng làm việc nữa.
Chẳng biết từ bao giờ mà trong lòng cô đã có một người đàn ông, Lam Thiên Thần.
Càng biết rõ mình thích anh, cô lại càng sợ.
Sợ rằng cô và anh ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc, tới khi bắt đầu hy vọng thì lại không kiềm chế được mà từ bỏ.
Chuyện này khiến cô rất mâu thuẫn, vì vậy hôm nay cô hơi mắt tập trung, hiệu suất làm việc không tốt như mọi lần.
Tối hôm qua cô mắt ngủ tới nửa đêm vì nghĩ ngợi nhiều chuyện, phân tích tương lai của cô và Lam Thiên Thần.
Tương lai của bọn họ có hai hướng.
Một là có, hai là không.
Nhưng cô lại đau khổ cho rằng có lẽ khả năng cao là hướng thứ hai.
Bùi Nguyệt Hoàng án điện thoại gọi nội tuyến: “Cho tôi một ly cà phê nữa.”