Bùi Nguyệt Hoàng vẫn đang chìm trong cảm giác lạnh lẽo và tối tăm.
Ý thức của cô đã mắt, cô giãy giụa muốn tỉnh lại nhưng lại không thể nào làm được.
Cô đành phải tiếp tục chạy trong bóng tối, chạy tới vô tận.
Sáng hôm sau, Lam Thiên Thần cả đêm không ngủ.
Mặc dù anh thức đến đỏ cả một đôi mắt nhưng anh không hề chợp mắt lầy một chút.
Anh muốn chờ cô tỉnh lại.
Hàng lông mi dài của Bùi Nguyệt Hoàng khẽ chớp một cái, Lam Thiên Thần lập tức mừng rỡ chăm chú nhìn cô, chờ đợi.
Bùi Nguyệt Hoàng gắng gượng muốn mở mắt.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một cánh cửa ánh sáng lớn giữa thế giới tăm tối kia.
Mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy người mà cô muốn được gặp nhất.
“Thiên Thần…” Giọng Bùi Nguyệt Hoàng khàn khàn.
Tỉnh lại sau vụ tai nạn, ánh mắt cô rất kích động, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
“Là anh! Anh ở đây, Nguyệt Hoàng, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Lam Thiên Thần nắm chặt tay cô, hôn lên bàn tay để cô cảm nhận được anh.
Mặc dù hiện giờ Bùi Nguyệt Hoàng rất đau đầu, nhưng cô lại không nỡ nhắm mắt lại.
Cô muốn chắc chắn rằng đây không phải mơ, là Lam Thiên Thần thật sự.
“Tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ ở trán.” Bùi Nguyệt Hoàng an ủi.
“Cậu canh cho tôi cả đêm sao?” Bùi Nguyệt Hoàng nhìn viền mắt đỏ lên của anh, không khỏi đau lòng: “Không sao!
Đỏ mắt thì đã sao, anh chỉ mong em sẽ không sao.” Lam Thiên Thần khẽ cụp mắt xuống.
Tháy cô tỉnh lại, cuối cùng anh cũng có thể nhẹ nhõm.
Bùi Nguyệt Hoàng sống sót sau vụ tai nạn, người lớn nhà họ Bùi một phen bị dọa sợ.
Hiện giờ, bọn họ chẳng có mong muốn gì hơn sức khỏe của Bùi Nguyệt Hoàng.
Bùi Nguyệt Hoàng biết người khiến cô gặp tai nạn là Lưu Trung, nhưng anh ta đã phải trả giá bằng mạng sống khiến tâm trạng của cô rất phức tạp.
Nếu không phải xe của cô có chức năng bảo vệ an toàn cao thì qua mấy vòng lật xe, cô chỉ bị thương nhẹ đã coi như ông trời phù hộ rồi.
Qua chuyện đột ngột này, Bùi Nguyệt Hoàng cũng nhận ra một chuyện.
Sau này cô phải cố gắng sống sót, nhất định không thể để người nhà và người cô yêu thương phải lo lắng hoảng sợ nữa.
Bùi Nguyệt Hoàng bị chắn thương não khá nghiêm trọng, thỉnh thoảng cô lại bị đau đầu.
Sáng hôm sau, Hứa Mẫn và Khúc Hạo tới bệnh viện.
Bùi Nguyệt Hoàng nhờ bọn họ giữ bí mật chuyện này.
Người khác có biết chuyện cô gặp tai nạn thì cũng chỉ nói là bị thương nhẹ mà thôi.
Cô là người làm trong giới kinh doanh, có rất nhiều người dòm ngó thừa nước đục thả câu.
Hơn nữa chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ tập đoàn Bùi thị.
Trên trán Bùi Nguyệt Hoàng quấn băng gạc, mái tóc dài xõa xuống, ngồi dựa lưng vào giường, tỏa ra khí chất dù bị bệnh nhưng vẫn là một mỹ nhân.
Bình thường ở công ty, cô luôn giữ phong thái nữ chut tịch lạnh lùng kiêu ngạo, khác hẳn bây giờ.
Lam Thiên Thần nghỉ ngơi một chút rồi lại tới chăm sóc cô.
Hai vợ chồng nhà họ Bùi cũng vui vẻ nhường thời gian cho hai người bọn họ ở bên nhau để về nhà.
Dù sao ở bệnh viện có Lam Thiên Thần rồi thì bọn họ cũng không cần phải làm gì cả.
Hứa Mẫn nấu một bát cháo mà Bùi Nguyệt Hoàng thích ăn nhất đem tới rồi lại về.
Lam Thiên Thần múc cháo, Bùi Nguyệt Hoàng liền ngồi thẳng dậy chuẩn bị ăn.
“Anh múc cho em.” Lam Thiên Thần nhướn mày: “Cẩn thận là được.”
Gương mặt Bùi Nguyệt Hoàng có chút tái nhợt, nghe Lam Thiên Thần nói vậy liền hơi ửng đỏ.
Cô ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, để tôi tự ăn.”
Cô đã quen với việc sinh hoạt độc lập, dường như bắt cứ chuyện gì xảy ra cô cũng có thể tự mình gánh vác, không cần người khác giúp đỡ.
Lam Thiên Thần lại kiên nhẫn nói: “Ở đây không có người ngoài, em sợ gì chứ?”
Bùi Nguyệt Hoàng nghe vậy, cố gắng kiềm chế sự xấu hồ.
Ánh mắt cô nhìn gương mặt anh tuấn của Lam Thiên Thần, thoáng có chút dịu dàng và thương yêu.
“Được!” Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu.
Nhưng khi Lam Thiên Thần chuẩn bị đút cháo cho cô, cô vẫn không dám nhìn vào mắt anh.
Cảm giác xấu hổ của thiếu nữ mới biết yêu đột ngột ập tới.
Ăn hết bát cháo này, dạ dày Bùi Nguyệt Hoàng ám áp, trong lòng cũng rất dễ chịu.
“Thiên Thần, cảm ơn cậu!” Bùi Nguyệt Hoàng nằm xuống, có chút yếu đuối.
Dường như có Lam Thiên Thần ở đây, cô cảm thấy rất an toàn.