“Bạch Thế Trạch, anh dám đánh cô ấy.” Hồ Thắng chỉ vào Bạch Thế Trạch mà gào lên.
Trong mắt ông ta, Bạch Thế Trạch là kẻ thù.
Bạch Thế Trạch nhìn hai kẻ nực cười kia, chẳng buồn tranh cãi, chỉ cười gằn: “Ông có thể dẫn người phụ nữ của ông và con của ông ra khỏi nhà tôi.
Hai đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã gọi tôi là ba, cho nên tôi không hồi hận vì đã nuôi dưỡng bọn chúng.
Nhưng loại phụ nữ độc ác như Diệp Giai Mị, ông cũng hiểu rồi đấy.
Tôi sẽ tính toán rõ ràng với ông.
Hồ Thắng, tốt nhất là ông có năng lực thay.
cô ta trả lại số tiền mấy năm nay cô ta phung phí, nếu không, các người sẽ phải theo tôi ra tòa đáy.”
Câu này quả nhiên còn tàn nhẫn với Diệp Giai Mị hơn là giết chết bà ta.
Diệp Giai Mị hoảng sợ ngắng đầu lên, thái độ ngông cuồng ra vẻ đàn ông của Hồ thắng cũng bị đánh bay.
Ông ta kinh ngạc nhìn Bạch Thế Trạch.
“Tôi tiêu tiền của anh không được chắc? Tôi là vợ của anh cơ mà.” Diệp Giai Mị không muốn bị đối xử như vậy.
“Năm đó cô lừa dối tôi, dùng đứa con trong bụng ép tôi phải cưới cô nếu không sẽ đi phá thai.
Nhưng đứa con mà cô sinh ra lại chẳng phải con của Bạch Thế Trạch này.
Cô còn đem chuyện này hãm hại vợ trước của tôi khiến cô ấy uất ức mà tự sát.
Diệp Giai Mị, cô đúng là người phụ nữ độc ác nhất mà tôi biết đấy.” Bạch Thé Trạch lại dấy lên lửa giận.
Bạch Oánh hoảng sợ bật khóc thành tiếng, Bạch Vinh cũng sa sầm mặt mày.
Tương lai của cậu ta hoàn toàn mơ hồ.
Cậu ta từng nghĩ, sau này mình sẽ kế thừa gia sản nhà họ Bạch, sống cuộc sống mà cậu ta muốn.
Hiện giờ, mọi thứ đều tan biến.
“Hồ Thắng, đột nhiên tôi cảm thấy đồng cảm với ông.
Đáng thương cho ông, đến con của mình cũng phải để tôi nuôi.
Ông thì là loại đàn ông gì chứ, thật đáng coi thường.
Đưa bọn họ đi cả đi.” Bạch Thế Trạch lạnh lùng nói.
Hồ Thắng muốn phản bác nhưng trước mặt người có tiền như.
Bạch Thế Trạch, ông ta không phản bác nồi.
Hồ Thắng đỡ lấy Diệp Giai Mị muốn đưa bà ta đi nhưng Diệp Giai Mị lại đầy ông ta ra, ghét bỏ nói: “Nhìn tên vô dụng không có tiền đồ như anh mà xem.”
Bạch Vinh và Bạch Oánh nhìn mẹ mình mà choáng váng.
Bạch Thế Trạch lạnh lùng nhìn Diệp Giai Mị: “Cô cũng đi đi, cút khỏi nhà của tôi.
Còn chuyện tính toán, ngày mai tôi sẽ bắt đầu tính số với cô.”
“Bạch Thế Trạch, đồ độc ác.
Sao tôi lại làm vợ anh nhiều năm như vậy chứ.
Lúc anh ăn chơi ở bên ngoài, chẳng lẽ tôi không thể tìm một người an ủi một chút sao?” Diệp Giai Mị còn muốn nói đạo lý với Bạch Thế Trạch “Sau khi vợ trước của tôi qua đời, tôi chỉ rượu chè khi bàn chuyện làm ăn, cô có thấy có người phụ nữ nào khác ở bên cạnh tôi không? Vì cô và hai đứa con mà tôi đi sớm về khuya, cố gắng kiếm tiền.
Nhưng đến khi nhìn lại, cô lại lừa dối tôi như vậy.”
Bạch Thế Trạch lạnh lùng hừ một tiếng: “Sau này tất cả mọi thứ của Bạch Thế Trạch này chỉ để lại cho một mình con gái tôi – Bạch Hạ mà thôi.”
Ánh mát Diệp Giai Mị lộ rõ vẻ bát lực, Hồ Thắng kéo bà ta: “Giai Mị, chúng ta đi thôi!”
Diệp Giai Mị còn muốn nói gì đó, đột nhiên Bạch Vinh nhìn bà ta: “Mẹ, chúng ta đi thôi.
Thật xấu hổ, thật mắt mặt.”
Nói rồi, Bạch Vinh nhìn Bạch Thế Trạch, ánh mắt đầy vẻ xấu hổ.
Vừa rồi cậu ta còn nói Bạch Thế Trạch không xứng làm ba, nhưng cho dù không phải ba ruột thì ông nuôi cậu ta và em gái suốt nhiều năm như vậy, đã đáng để cảm kích lắm rồi.
“Không, Vinh Vinh, mọi thứ ở nhà họ Bạch đều thuộc về con.
Con gọi ông ta là ba nhiều năm như vậy, con không thể từ chối được.” Diệp Giai Mị còn đang nằm mơ, nói những lời điên khùng, cả người trong trạng thái điên loạn.
Bạch Vinh đột nhiên hét lên với bà ta: “Mẹ không biết xấu hổ, nhưng con biết.”
Nói xong, cậu ta chạy ra khỏi cổng.
Hồ Thắng rồi cả lên, muốn kéo Bạch Oánh đi nhưng cô ta lại ghét bỏ nói: “Đừng chạm vào người tôi! Cút ngay, tôi không muốn ông làm ba tôi.”
Hồ Thắng ngây người.
Ông ta phát hiện ra mình không nuôi bọn nhỏ nên phải nhận lấy ánh mắt xa lạ và ghét bỏ này.
Đừng nói là ôm, đến tới gần cũng chẳng tới gần được.
Diệp Giai Mị cũng rất đau khổ.
Bà ta nhìn con gái mình đang đứng bên cạnh Bạch Thế Trạch, biết rằng Bạch Thế Trạch sẽ không chu cấp cuộc sống giàu sang cho con cái mình nữa, bà ta và hai đứa con phải sống cuộc sống khốn khổ với tên đàn ông vô dụng như Hồ Thắng.
“Oánh Oánh, dù sao ông ta cũng ba của cô, tôi không phải ba của cô, cô đi đi thôi!” Bạch Thế Trạch ôn hòa khuyên nhủ.
Nhưng Bạch Oánh lại khóc lóc trừng mắt nhìn Hồ Thắng: “Con không cần người ba như thế, ông ta không xứng làm ba của con, con thà trở thành cô nhi còn hơn làm con gái ông ta.”
Nói xong, Bạch Oánh kích động chạy ra ngoài theo Bạch Vinh.
Hồ Thắng và Diệp Giai Mị vội đuổi theo.
Bạch Thế Trạch nhìn cảnh tượng này chỉ lắc đầu, cảm thấy thật mệt mỏi.
Buổi tối, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đang ăn cơm.
Anh dùng đũa chọc vào bát cơm nhưng lại không ăn, ánh mắt CÓ vẻ suy tư.