Tuấn nhan của Hình Nhất Phàm khẽ ngạc nhiên, anh có chút không tiếp thu được, cắn môi hỏi: “Em xác định? Hay chỉ là cảm giác?”
Bạch Hạ chớp mắt nói: “Loại cảm giác này rất quen thuộc, nếu em không nhanh kiểm tra một chút thì sẽ rất phiền toái.
”
Nói xong, cô liền nhanh chóng nói: “Em về nhà trước một chút!”
Thân mình mảnh khảnh của Bạch Hạ bước ra khỏi phòng ngủ, rất nhanh cửa chính vang lên tiếng đóng cửa.
Để lại trong phòng ngủ là người đàn ông cả người sắp bóc cháy.
Hình Nhất Phàm thở một hơi, cảm giác như ông trời đố kị anh, muốn tra tắn anh!
Bạch Hạ trở lại nhà mình vào phòng tắm kiểm tra, quả nhiên là đến rồi, Bạch Hạ cũng rất bát đắc dĩ, loại chuyện này cô cũng không nghĩ đến! Bắt quá cô cũng có chút mừng thầm! Nói như vậy cô sẽ có vài ngài để chuẩn bị tư tưởng.
Lúc Bạch Hạ một lần nữa trở lại nhà Hình Nhất Phàm liền thấy anh đã thay áo ngủ nằm ở sofa phòng khách, tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên là vừa tắm xong.
Anh nằm trên ghé, anh tay khoanh vào nhau, im lặng có chút buồn bực.
Bạch Hạ lúc này vừa đến, bụng có chút không thoải mái.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh có trách em không?”
Loại chuyện này làm sao có thể trách cô?
Hình Nhất Phàm kèn nén buồn bực trong lòng, kéo cô qua: “Đứa ngốc, anh trách em làm gì?”
Nói xong bàn tay lớn của anh liền áp vào bụng cô: “Nghe nói đến kì sẽ không thoải mái, anh cho em chút ấm áp.
”
Bạch Hạ quả thực rất không thoải mái, cô gật đầu: “Ù!
Không thoải mái.
”
Bàn tay ấm áp của Hình Nhất Phàm cách một lớp quần áo ủ ấm cho cô, nhiệt độ lòng bàn tay anh dán lên khiến bụng cô cũng ấm dần, dễ chịu không ít.
“Ngày mai anh sẽ cho người quét dọn biệt thự bên kia một chút, chúng ta ngày mốt liền chuyển về.
”
Bạch Hạ gật đầu: “Được! Chuyển về thì chuyển về.
”
Nói xong cô nghĩ đến nhà của dì đã bán, cửa ải khó khăn của dì cũng đã vượt qua, chính là cô hi vọng hôn lễ lần này dì có thể trở về tham gia, xem ra cô phải báo với dì một tiếng.
Đêm nay, Bạch Hạ vẫn như cũ ngủ bên cạnh Hình Nhất Phàm, đã là vợ chồng, Hình Nhất Phàm sẽ không để cô phân giường ngủ.
Bạch Hạ im lặng tựa sát vào người anh, cô có chút mệt mỏi, ngủ thật sâu, Hình Nhất Phàm cũng bị cô ảnh hưởng, dần thiếp đi.
Mà ở biệt thự của Lam Thiên Thần, anh cũng Bùi Nguyệt Hoàng cũng đã ngủ chung, tâm tình của Bùi Nguyệt Hoàng giờ phút này là hạnh phút nhất, tự tại nhất, nhẹ nhàng nhát từ sau khi cô tiếp nhận công ty đến nay.
Bởi vì có một người đàn ông cùng cô chia sẽ mọi thứ, chăm sóc cô, cho cô cảm giác an toàn, thỏa mãn.
Chuyện công ty, cô và Lam Thiên Thần cùng nhau xử lý, văn kiện đơn giản Lam Thiên Thần sẽ thay cô giải quyết, các án tử cô và anh sẽ cùng nhau thảo luận trao đổi để xử lý.
Bùi Nguyệt Hoàng luôn hi vọng sẽ có một người bên cạnh cô, chia sẻ mọi áp lực với cô, giờ cô tìm được rồi.
Lam Thiên Thần chính là chồng của cô.
Sáng sớm.
Bạch gia.
Trong một chiếc xe taxi, Diệp Giai Mị xuống xe, bà ta nhìn cánh cửa sắt cao lớn của Bạch gia cắn chặt răng.
Bà ta muốn quay lại Bạch gia lấy đồ của mình, quần áo cùng trang sức châu báu.
Tất cả đều là bà ta dùng giá cao mua về, sau này mặc ra ngoài cũng nhất định sẽ có mặt mũi! Bà ta đi vội vàng, cái gì cũng không mang theo, hiện tại trên người bà ta đang mặc đều là váy tùy tiện mua được, hoàn toàn không phải loại bà ta muốn.
Bà ta hoài niệm những quần áo cao cấp trước kia mà bà ta mặc, còn co châu báu gần ngàn vạn của bà ta.
Diệp Giai Mị đi đến cạnh cửa nhỏ, vươn tay ấn mở vân tay, chỉ nghe lên âm báo, còn có đèn đỏ cảnh báo, biểu hiện nhập sai mã vân tay.