Bạch Hạ bên kia đã ổn định lại cảm xúc, cô suy nghĩ một chút nói: “Tối nay ăn cháo đi! Cháo tôm, ăn với rau là được.
”
Hình Nhất Phàm cười nói: “Được, anh thuận đường đi mua tôm rồi về.
”
*Bao giờ anh về nhớ gọi em, em đang ở nhà An Kỳ.
”
“Nhà Đỗ An Kỳ? Sao em lại ở nhà cô ta?” Hình Nhất Phàm kinh ngạc.
Hình Nhất Phàm cúp điện thoại, tới trung tâm chợ gần nhà mua tôm, đồng thời cũng mua thức ăn ăn kèm với cháo.
Hình Nhất Phàm vào thẳng thang máy lên tầng, đi thẳng đến tầng của Đỗ An Kỳ, anh gọi cho Bạch Hạ.
Trong chốc lát Đỗ An Kỳ và Bạch Hạ cùng đi ra, cô nhìn thấy Hình Nhất Phàm tay cầm đồ ăn, tự hiểu đây chính là tình yêu đích thực.
Giống như một người có gia thế như: Hình Nhất Phàm, một người đàn ông có thành tựu như: anh ại cam nguyện vì cô mà trải qua cuộc sống dầu gạo mắm muối bình thường, bây giờ trong những người đàn ông trẻ tuổi bây giờ ai lại nguyện ý sống một cuộc sống như vậy? Có mà chỉ thích sống trong màn đêm, ngâm người trong quán bar thì cơ!
Hình Nhất Phàm lại không giống như vậy.
Khi ở cùng Bạch Hạ, Đỗ An Kỳ có thể cảm giác được, cô ấy là một người con gái vô cùng tốt, hiền lành lại độc lập.
Hai người họ vô cùng xứng đôi!
*An Kỳ, tạm biệt!” Bạch Hạ xoay người vẫy tay chào Đỗ An Kỳ, cùng Hình Nhất Phàm đi vào thang máy.
Bạch Hạ thở ra một hơi, ngẳng đầu nhìn Hình Nhất Phàm nói: “Hôm nay thiếu chút nữa em đã xảy ra chuyện.
”
Đôi mắt Hình Nhất Phàm dâng lên một tia nghỉ hoặc: “Sao thế? Em đã gặp chuyện gì?”
Thang máy ting một tiếng mở ra, Bạch Hạ bước ra ngoài, nhận lấy chìa khóa trong tay anh, sau lưng cô, Hình Nhất Phàm buông thức ăn, dưa tay đỡ lấy vai cô, tiếp tục hỏi tới: “Mau nói cho anh nghe đi, em suýt nữa gặp chuyện gì?”
Bạch Hạ dắt anh ngồi ở sofa, cô nghiêm mặt nói: “Lúc xế chiều, em vẽ chán rồi muốn xuống siêu thị mua chút trái cây thì gặp được An Kỳ, bọn em cùng nhau đi về, ai biết trên con đường nhở gần tiệm trái cây có người đàn ông hỏi đường bọn em, mà bên cạnh anh ta là hai người xăm trổ, nhìn một cái liền biết là người xấu.
”
Hình Nhất Phàm căng thẳng nghe cô nói: “Sau đó thì sao?
Họ bắt nạt các em?”
“An Kỳ tốt bụng chỉ đường cho hai người nọ cửa nam của tiểu khu chúng ta, lúc bọn em buông lỏng cảnh giác, hai người đàn ông bên cạnh anh ta cầm một dải lụa trắng đến, định bịt lên mặt bọn em.
” Thần kinh cô lúc này đã vô cùng ổn định.
Gương mặt tuần tú của Hình Nhất Phàm nhát thời đổi sắc: “Vậy làm sao các em tránh được?”
Bạch Hạ cười nói: “Bọn em có vũ khí bí mật.
Anh đoán thử xem là gì?”
Hình Nhất Phàm thấy cô cười nhưng anh vẫn căng thẳng, thúc giục: “Em nghiêm túc nói cho anh đi, sao hai người trốn được.
”
“Hôm nay mẹ An Kỳ bảo cô ấy mua hai quả sầu riêng, vừa hay em cũng cầm giúp cô ấy, cho nên lúc bọn họ muốn bắt bọn em lên xe, muốn gây mê bọn em, bọn em đã lấy sầu riêng đánh bọn họ, sau đó chạy tới phòng bảo vệ, thế là được cứu.
”
Bạch Hạ nói xong còn nhìn Hình Nhất Phàm nói: “Có phải bọn em rất dũng cảm không.
”
Hình Nhất Phàm ôm cô vào ngực, khen: “Đúng thé, rất dũng cảm.
”
Nhưng gương mặt anh ánh lên một tia suy nghĩ sâu xa, anh làm luật sư đã đắc tội với không biết bao nhiêu người, giống như những kẻ hôm nay Bạch Hạ gặp, mặc dù bọn chúng định bắt cóc cả Đỗ An Kỳ và cô, nhưng Hình Nhất Phàm cũng cảm thấy chuyện này rõ là hướng về Bạch Hạ, khốn kiếp, ai cho bọn chúng đụng tới người phụ nữ của anh? Đúng là tự tìm cái chết.
Ánh mắt Hình Nhất Phàm lóe qua tia lạnh lùng, anh trầm thấp nói với Bạch Hạ: “Sau này có nguy hiểm, nhất định phải gọi cho anh! Không cho phép một mình xử lý.
”
Bạch Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết, hôm nay ở nhà An Kỳ, không muốn quấy rầy anh.
”
Hình Nhất Phàm xoa lên mái tóc cô: “Chuyện này anh sẽ điều tra rõ.
”
Bạch Hạ cảm nhận được sự lo lắng của anh, cô cười nói: “Em không sao, anh đừng lo.
”