Hai vị khách nhân đi ra ngoài, chào hỏi Bùi Nguyệt Hoàng một chút, liền rời đi.
Bùi Nguyệt Hoàng cười khẽ vuốt mái tóc dài của mình, bộ quần áo cô mặc trên người làm hiện rõ sự gợi cảm của một người phụ nữ.
Lam Thiên Thần lập tức mở rộng vòng tay vững chắc, ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn một cái lên gương mặt kiều diễm của cô.
“Về phòng làm việc đã!” Bùi Nguyệt Hoàng dứt lời, tự mình đi trước về phía phòng làm việc.
Lam Thiên Thần hiểu ngay ý của cô, anh nhếch môi cười khẽ, không thể che giấu được niềm vui sướng, anh bước nhanh đuổi theo.
Vừa vào phòng làm việc, Bùi Nguyệt Hoàng ném báo cáo trong tay xuống ghế sofa ở bên cạnh, xoay người lại lần nữa nhiệt tình nhào vào lòng anh, cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy cổ anh, cô cười hỏi: “Anh thắng kiện chưa?”
*Ừm! Thắng vô cùng hoàn mỹ.
” Lam Thiên Thần nói xong, ôm lấy gáy của cô, đã không nhịn được mà hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô, Bùi Nguyệt Hoàng nhiệt tình đáp lại anh.
Bùi Nguyệt Hoàng chỉ khi ở trước mặt anh mới có thể lộ ra dáng vẻ như cô thiếu nữ ít khi bị bắt gặp, hơn nữa, đời này cô cũng chỉ sẽ phô một mặt này ra trước mặt anh.
Một nụ hôn khiến cho cả hai người đều thở dốc, Bùi Nguyệt Hoàng cười hỏi: “Cũng tới lúc chúng mình nên đến công ty tổ chức một chuyền rồi!”
“Anh hỏi Nhất Phàm rồi, hôn lễ của bọn họ diễn ra trễ hơn chúng mình, bọn họ là ngày 12 tháng 5, mà chúng mình là 6 tháng 5, chúng mình sớm hơn tầm một tuần lễ.
”
“Được! Chờ bọn họ tới tham gia xong hôn lễ chúng mình xong, thì chúng mình lại đi tham gia hôn lễ của bọn họ.
”
Bùi Nguyệt Hoàng cảm thấy như vậy cũng không tệ, cùng nhau chung vui.
“Anh đã hẹn giờ cả rồi, trưa mai để hai bên gia đình chúng mình gặp mặt, cũng nên để cho bọn họ gặp nhau.
”
“Ừm! Anh sắp xếp đi! Em nghe anh cả.
” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, lại đưa tay ôm lấy eo của anh, rúc vào trong lòng của anh, bận bịu cả ngày dài, cô cũng hơi mệt rồi.
Lam Thiên Thần để im cho cô dựa vào mình nghỉ ngơi, anh đưa tay vuốt mái tóc dài của cô.
Bọn họ đứng trước cửa số kính sát đất, cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn mặt trời lặn tuyệt đẹp.
Trong căn hộ của Hình Nhát Phàm, thời gian sau khi ăn tối là lúc Bạch Hạ nhàn nhã nhất, cô ôm Đoá Đoá trong lòng, còn Mao Mao thì nằm bên cạnh, cùng cô xem phim hoạt hình.
Hình Nhất Phàm vừa bước ra khỏi phòng làm việc, mỗi ngày anh đều sẽ dành thời gian để xử lý thư từ, nhìn thấy người con gái đang ngắn người xem phim hoạt hình, anh không khỏi đi nhẹ chân lại, nhân lúc Bạch Hạ chưa kịp chú ý thì vươn tay che mắt cô lại.
Bạch Hạ không kịp đề phòng đã bị tắn công, cô không khỏi cong môi bật cười: “Hình Nhất Phàm, anh làm gì vậy?”
Hình Nhất Phàm nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng đang cong lên của cô, anh cúi xuống hôn lên môi cô một cái, buông tay ra, bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy cô, Bạch Hạ chỉ có thể dựa vào lòng anh tiếp tục xem phim.
Sự kiên nhẫn của Hình Nhất Phàm gần đây mỗi lúc một trở nên tốt hơn, có lẽ vì chiến thắng đã ở ngay trong tầm mắt nên anh mới kiên nhẫn chờ đợi.
“Ngày mốt là chủ nhật, anh đã hẹn người nhà anh cùng dùng bữa cơm với ba em.
”
Bạch Hạ gật đầu nói: “Được! Chắc ba em ăn xong sẽ rời đi.
”
“Sau đây, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.
Anh muốn biến em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.
” Dứt lời, Hình Nhất Phàm khẽ hôn lên trán cô: “Trong mắt anh, em chính là người đẹp nhất trên đời.
”
Bạch Hạ nghe vậy rất hài lòng, cô ngắng đầu nói: “Thật sao? Nhưng mà em nghĩ mắt em không đủ to.
”
Hình Nhát Phàm hôn lên mắt cô cái chốc: “Mắt của em rất đẹp.
”
“Anh cũng rất đẹp trai! Đẹp trai nhất thế giới luôn.
” Bạch Hạ cũng khen anh.
“Ngoại trừ đẹp trai thì còn gì khác không?” Hình Nhất Phàm còn muốn nghe thêm điều khác nữa Bạch Hạ suy nghĩ một chút nói: “Còn có siêng năng, có trách nhiệm, ôn nhu ân cần, giỏi chăm sóc người khác.
”
Hình Nhất Phàm mỉm cười, ôm chặt lấy cô: “Sau này em sẽ cảm nhận được nhiều ưu điểm của anh hơn.
”