Buổi tối, Hình Nhất Phàm vì chuyện của Lam Thiên Thần mà ở trong phòng cũng không buôn ngủ, anh đang chờ tin tức của Vương Lượng.
Anh cũng vô cùng tức giận.
Bạch Hạ tắm xong đi ra, nhìn thấy Hình Nhất Phàm lắc lắc ly rượu trong tay, đứng ở ngoài ban công, cô biết hôm nay.
tâm tình an buồn bực, cô nhẹ nhàng đi đến bên người anh, chống cằm hỏi: “Ngủ không được à?”
Hình Nhất Phàm thấy cô tắm rửa xong, chờ anh đi ngủ, anh ôn nhu nói: “Anh đi tắm ngay đây, ngủ với em.”
Bạch Hạ nhìn thấy ly trong tay anh còn ít rượu vang, cô vươn tay nhận ly của anh, ngửa đầu uống một ngụm: “Em cũng uống một ít, còn không?”
Hình Nhất Phàm cũng không ngăn cản cô, anh cầm chai rượu trên bàn qua tự mình rót cho cô, hai người thản nhiên cùng nhau uống rượu, bàn một chút chuyện của Lam Thiên Thần.
Họ cảm nhận được, chính là họ với tình yêu tuyệt đối tín nhiệm.
Bạch Hạ uống hết hai ly rượu vang, liền bắt đầu buồn ngủ.
Hình Nhất Phàm cùng cô trở lại phòng, Bạch Hạ cũng không lập tức ngủ mà gối đầu lên cánh tay anh, thỉnh thoảng nhìn tháy điện thoại của anh ở trên bàn sáng lên.
Chính là chỉ cần có tin tức của Vương Lượng, người của anh sẽ lập tức gọi cho anh.
Anh tin tưởng, người của mình sẽ tìm được Vương Lượng, con đường của anh cùng với Lam gia không giống nhau, anh đối với chuyện này cũng nắm chắc.
Giờ phút này, Vương Lượng vô cùng điệu thấp tránh ở một vùng nông thôn nhỏ, gã cùng bạn mình chơi đến 2 giờ.
sáng mới quay về khách sạn ngủ.
Nằm trên giường, nhìn thấy chuyện của Lam Thiên Thần đã gần như chiếm toàn bộ internet, gã không khỏi hít một hơi, cảm tháy tiền lần trước đòi như vậy là quá ít.
Mà ở dưới lầu, đã có hai người mặc cảnh phục đi đến, đưa ra ảnh chụp: “Xin hỏi người này có ở đây không?”
Nhân viên lễ tân nhìn thân phận của người đến lập tức không dám chậm trễ, sau khi cẩn thận xác nhận lại ảnh chụp, gật đầu: “Có, là khách ở đây!”
“Gã là người có liên quan đến một vụ án, nói cho tôi biết gã đang ở phòng nào.”
Nhân viên lễ tân liền tra một chút, đồng thời đưa thẻ phòng ra, dẫn họ lên lầu.
Vương Lượng lúc này đã sắp đi ngủ, gã mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh có người đẩy cửa, liền mở đèn lên bị hai người thân mặc cảnh phục dọa giật mình.
“Tôi không phải…” Vương Lượng lập tức giảo hoặt không chịu thừa nhận.
Nhưng nhìn ảnh chụp của gã, vừa liếc mắt liền biết ngay thân phận của gã.
Hai người không nói hai lời liền tiến tới giữ chặt gã: “Anh là kẻ tình nghỉ trong một vụ án, đề nghị theo chúng tôi một chuyền.”
Vương Lượng muốn phản kháng, lại bị gắt gao đè chặt, gã lập tức hét lên: “Các người bắt sai người rồi, tôi không phạm pháp…”
Điện thoại Hình Nhất Phàm 15 phút sau vang lên, âm thanh chấn động làm Hình Nhất Phàm trong giấc ngủ bừng tỉnh, anh nhẹ nhàng rút tay khỏi đầu Bạch Hạ, cầm điện thoại ra ngoài ban công.
“Alo! Hình nhị thiếu, người ngài cần tìm đã tìm được.
Hiện tại đang được mang về thành phó A.”
“Tốt! Cảm ơn.” Hình Nhất Phàm đáp một câu.
“Không cần khách khí!” Người bên kia nói xong liền tắt máy.
Hình Nhất Phàm nhìn thoáng qua thời gian, đã là 2 giờ 30 rạng sáng.
Anh suy nghĩ, vẫn là gọi điện thoại cho Lam Thiên Thần.
Quả nhiên Lam Thiên Thần chưa ngủ, rất nhanh liền nghe điện thoại.
*Alo! Nhất Phàm.”
“Thiên Thần, tin tức tốt đây.
Đã tìm được Vương Lượng rồi, đang trên đường quay về thành phố A.
Ngày mai cậu có thể tìm gã tính sổ.”
“Nhất Phàm, cảm ơn.”
“Anh em tốt còn nói cảm ơn cái gì? Lần trước phiên tòa của ba vợ mình cũng không phải là do cậu giúp đỡ sao?”
Lam Thiên Thần bên kia cười: “Đúng là anh em tốt cả đời.”
*Ừ! Ngủ sớm một chút đi!”