Hình Nhất Phàm cùng cô ngắm núi non sông nước, từ nay ước mơ của anh chĩnh là đưa cô đi khắp nơi, bọn họ sẽ cùng nhau ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới, không đẻ lại bát cứ hồi tiếc nào trong cuộc đời này.
“Đom đóm kìa anh!” Bạch Hạ ngạc nhiên thích thú khi nhìn thấy vài con đom đóm phát ra ánh sáng vàng bay qua bên cạnh, cô kinh ngạc vươn tay ra.
Con đom đóm vô tình đậu lại trên mu bàn tay cô, Bạch Hạ tò mò nhìn chú đom đóm, những đứa trẻ lớn lên trong thành phố thật sự chưa từng có được niềm vui như vậy.
Hình Nhất Phàm dắt tay cô, cùng nhau tìm kiếm xung quanh, và bọn họ tìm thấy một bầu trời đầy đom đóm đang tỏa sáng trên một bãi cỏ gần đó, Bạch Hạ dừng lại chiêm ngưỡng không nỡ rời đi.
Là một hoạ sĩ vẽ truyện tranh, ước mơ của cô là được ngắm nhìn những điều tươi đẹp trên thế giới này nhiều hơn.
Trở lại bên cạnh xe, Hình Nhất Phàm đưa tay ra mở cửa xe, Bạch Hạ đột nhiên như ăn phải gan hùm, vươn tay đẩy người đàn ông đè anh vào cửa xe, đôi mắt trong veo của cô lóe lên ý cười: “Đừng đi nhanh như vậy chứ.
“
Đôi mắt của Hình Nhất Phàm lập tức hiện lên ý cười, anh cúi người xuống cười hỏi: “Thế còn phải làm gì nữa?”
“Anh lại gần đây, em nói cho anh biết.” Bạch Hạ cong môi cười, cô vẫn còn rất vụng về trong việc trêu ghẹo người khác này.
May mắn thay, người đàn ông của cô rất phối hợp với cô.
Anh lập tức cúi xuống, môi mỏng mang theo chút dục vọng hôn xuống, Bạch Hạ cười đáp trả lại anh, dùng hành động nói cho anh biết cô muốn làm gì.
Trong những khoảnh khắc như vậy, phải làm điều gì đó lãng mạn để không phải hồi tiếc.
Mà lúc này trong trang viên, khách khứa cũng đã tản đi, ánh trăng lặng lẽ bao phủ mọi thứ.Trong một căn phòng mới được chuẩn bị dành cho cặp đôi mới, Bối Nguyệt Hoàng nép vào lòng Lam Thiên Thần, chìm vào giấc ngủ.
Lúc Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ xuống núi trở về biệt thự cũng đã hai giờ sáng, Bạch Hạ đã ngủ say trên ghế phụ, Hình Nhất Phàm dừng xe lại, đưa tay ra bế cô vào bên trong.
Bạch Hạ mơ mơ màng màng biết mình đã về đến nơi, cô nằm trên giường êm ái, cảm nhận được người đàn ông bên cạnh sắp rời đi, cô đưa tay ra kéo lấy anh: “Nhất Phàm, ngủ với em.”
“Anh đi tắm xong sẽ quay lại.” Hình Nhất Phàm tháp giọng nói, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.
Bạch Hạ thả tay để anh đi, và Hình Nhất Phàm cũng nhanh chóng tắm xong rồi chống khuỷu tay, ôm cô vào lòng.
Ngày hôm nay thật là trọn vẹn và tuyệt vời.
Sáng sớm.
Trang viên được đánh thức trong ánh nắng ban mai.
Các vị khách dùng xong bữa sáng liền rời đi.
Bối Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần cũng rời đi cùng gia đình của họ.
Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ rất khuya mới nghỉ ngơi nên giờ vẫn chưa tỉnh, Lam Thiên Thần gửi cho họ một tin nhắn bảo họ nghỉ ngơi tốt rồi hắn quay về thành phố.
Buổi hôn lễ này cũng được giới truyền thông chúc phúc, trong số khách mời có người đăng lên vài tắm ảnh, giới truyền thông lập tức ngửi được mùi và bắt đầu thay phiên nhau truyền lời chúc phúc.
Về vấn đề này, Bối Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần không có ý kiến gì, nhưng họ vẫn không muốn cuộc sống sau này của họ bị thế giới bên ngoài biết đến, họ chỉ muốn khiêm tốn sống cuộc sống của mình mà thôi.
Sau khi uống rượu mừng của Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần, đám cưới của Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cũng đang đến gần như dự kiến, người nhà họ Hình đã rất mong chờ sự kiện hạnh phúc này của họ.
Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm đã lên đảo từ sớm và bắt đầu chuẩn bị, họ trai qua thế giới hai người trên hòn đảo lãng mạn này và tận hưởng cuộc sống không bị xáo trộn hai ngày trước đám cưới.
Trong cửa hàng may đo trang phục dạ hội cao cấp của Tưởng San, hôm nay có một người mới đến báo danh.
Tưởng San đã đến tuổi này cũng không còn sức để nhận đồ đệ nữa.
Bên dưới tay bà đã có hai người học việc xuất sắc, nhưng lần này bà lại ngoại lệ nhận thêm một người vào.
Hơn nữa cô gái này còn là cháu họ của bà, Tưởng San đương nhiên rất yêu thích cô, cô chính là Tưởng Hân Vy, năm nay mới 23 tuổi.
Cô vừa tốt nghiệp trường thiết kế ở nước ngoài, tuy có tài nhưng thiếu kinh nghiệm, hiện nay có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp trường thiết kế, nhưng những nhà thiết kế thực sự có thể đặt chân ra thế giới và nổi tiếng trên thế giới thì cần được đào tạo nhiều hơn thế.
Trong cuộc họp mỗi buổi sáng của Tưởng San, có 16 nhà thiết kế bà đã đào tạo, cộng với hơn 300 nhân viên dưới thương hiệu của bà.
Bà cũng thành lập chi nhánh ở một số thành phố nước ngoài, doanh thu hàng năm vượt qua rất nhiều công ty khác trên thương trường.