Bạch Hạ không khỏi xấu hỏ: “Không cần đâu!”
“Cần mài” Hình Nhất Phàm đưa tay dắt cô đi về phía phòng thay đồ.
Dưới lầu, Tưởng Hân Vy lúc này không có việc gì làm, cô thực sự muốn biết phù rễ nhìn như thế nào.
Nhóm nhân viên make đang tụ tập thu dọn đồ, lúc này Tưởng San đi vào, bà nhìn Tưởng Hân Vy hỏi: “Hân Vy, cháu có thấy lễ phục dạ hội của cô không?”
“Trông như thế nào ạ?”
“Sườn xám màu đỏ, chị của cô không cẩn thận làm bản đồ, vừa hay cô cũng mang theo, cô nhớ rõ là mang đến rồi mà.”
*Để cháu tìm xem.”
“Được, vậy cháu tìm giúp cô nhé, cô đi tiếp khác.” Tưởng San đang rất vội.
“DạiI Cháu tìm được sẽ đưa qua.” Tưởng Hân Vy đồng ý.
Sau khi Tưởng San rời khỏi, Tưởng Hân Vy bắt đầu tìm trong đại sảnh phòng hóa trang, lúc này có một nhân viên trang điểm đi tới, hỏi cô: “Tưởng tiểu thư, khi này tôi có thấy bà ấy để trong một gian phòng nghỉ, hay là cô qua đó xem?”
Tưởng Hân Vy vui vẻ nói: “Thế à? Được, chỗ nào trong phòng nghỉ?”
“Tôi không nhớ rõ, cô vào xem thử xem!” Nhân viên hóa trang chỉ nhớ được một chuyện như vậy, Tưởng Hân Vy gật đầu, đi qua hành lang, nơi này chỉ có một phòng nghỉ, cô nghĩ thầm bên trong chắc là không có ai, cô mở cửa đẩy gian đầu tiên ra, tới trước sofa, cô thấy có một người đàn ông đang nằm.
Tưởng Hân Vy ngắn ra, sao ở đây lại có người nằm nghỉ? Mà đúng lúc này, cô thấy dưới đầu người đàn ông có một cái túi, bên trong hình như là quần áo, chẳng lẽ là sườn xám của cô cô?
Tưởng Hân Vy nhẹ nhàng đi tới, khi cô nhìn thấy gương mặt người đàn ông, cô không khỏi ngần ra, đầu óc trống rỗng trong vài giây, chẳng lẽ anh là phù rễ thần bí?
Nhưng bây giờ anh đang ngủ trên cái túi, lại còn gối đầu, cô phải làm sao?
Cũng không thể cứ thế rút đi chứ? Nói là nói thế, chứ đánh thức anh dậy thì phải làm sao? Rõ ràng là anh rất mệt, ngủ cũng vô cùng say.
Nếu đánh thức, anh có tức giận không?
Tưởng Hân Vy rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, quần áo của cô cả bị ướt, cô còn phải tiếp khách, quần áo dính nước thì rất vô lễ.
Cho nên bây giờ chuyện lấy được cái túi là vô cùng khẩn cấp.
Tưởng Hân Vy nhìn trái liếc phái, thấy bên ghế có một cái gối vô cùng thích hợp để gói đầu, vừa hay thích hợp làm cái gối ngủ hơn túi.
Có nên đổi cho anh không?
Tưởng Hân Vy nghĩ, còn không đánh thức anh dậy… Mà lại muốn đổi gói cho anh.
Tưởng Hân Vy cầm gối đi tới, cúi người nhìn người đàn ông đang ngủ, hô hấp không khỏi rối loạn vài phần.
Tưởng Hân Vy nắm chặt gối trong tay, có chút khẩn trương cắn đôi môi đỏ mọng, đối diện với gương mặt của người đàn ông đang ngủ, hàng mày đen như vảy mực, bao trùm lên hàng lông mi cong cong, một đường cong xinh đẹp dưới mí mắt, sống mũi cao ngất, môi mỏng tự nhiên, cằm vòng một đường cong hoàn mỹ, đường cong kéo dài đến xương quai xanh như ẩn như hiển.
Soái ca có gương mặt góc cạnh rõ ràng kiên cường lại tinh xảo, da thịt nhãn nhụi, bạc môi mềm mại hồng nhuận, Tưởng Hân Vy không phải chưa thấy qua.
Giống như hai anh họ nhà cô, ai cũng như thiên thần, nên đối với soái ca, cô cũng chẳng có suy nghĩ gì mấy.
Chỉ là mỹ nam đang ngủ trước mắt cô này, vấn khiến cô không nhịn được muốn nhìn nhiều thêm một chút, thậm chí còn có chút thát thần.
Tưởng Hân Vy vội vàng lắc đầu, cô đang nghĩ gì thế này, bây giờ phải rút chỗ áo đang bị anh gối đầu lên mới phải chứ.
Tưởng Hân Vy đưa tay, nhìn người đàn ông này xem đã thực sự say ngủ hay chưa, sau đó nhẹ nhàng nâng gáy anh lên, đổi gói đầu để anh không tỉnh.
Bàn tay nhỏ bé tinh tế của Tưởng Hân Vy lặng lẽ đặt dưới gáy anh, thay vào một chiếc gói.
Khi tay cô chạm đến mái tóc đen mềm mại, tim cô vô cùng khẩn trương, cần thận nhìn người đàn ông, sợ anh tỉnh lại.
Càng lo lắng, làm việc càng dễ sai, vốn dĩ cô đang ngồi mới có thể nâng được gáy anh lên, trong phút chốc, cô thấy đôi mắt người đàn ông hơi động đậy.
Tưởng Hân Vy lập tức hoảng sợ, từ ngồi thành quỳ xuống, phía sau không có gì chống đỡ, trên sofa chỉ là đôi chân thon dài của người đàn ông, cô chỉ có thể nắm lấy một điểm cạnh sofa, dải lụa mềm mỏng trượt qua bàn tay đầy mỏ hôi của cô.