ÁI Tưởng Hân Vy sợ hãi kêu một tiếng, vốn dĩ gương mặt người đàn ông còn cách cô một khoảng, lần này, đôi môi đỏ mọng của cô đụng phải sườn mặt của người đàn ông.
“Bịch” một tiếng, phiến môi đỏ mọng của cô dán trên má người đàn ông.
Tưởng Hân Vy bị dọa sợ ngây người, cô mở đôi mắt to, vừa muốn rời khỏi, người đàn ông đã mở mắt, cảm nhận được xúc cảm trên mặt, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, Tưởng Hân Vy vội vàng rời khỏi mặt anh, che miệng kinh hoàng nhìn người đàn ông vừa tình.
Người đàn ông cũng vội ngồi dậy, đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm cô gái lợi dụng người khác đang ngủ kia, ánh mắt đầy sự phức tạp cùng kinh ngạc.
*Xin… xin… xin lỗi, không giống như anh nghĩ đâu… tôi không có hôn trộm anh, tôi… tôi muốn lấy cái túi…” Đây là khoảnh khắc Tưởng Hân Vy xấu hỗ nhất trong cuộc đời, cô vội xua tay, hận không thể mọc thêm 8 cái miệng nữa để giải thích.
Người đàn ông kia đưa bàn tay xoa lên một bên mặt vừa bị hôn, nơi ướt át đó rõ ràng là vừa bị hôn qua.
Nhìn cô gái đang bối rối giải thích, Hạng Kình Hạo không quá tin tưởng lời cô nói, chỉ là anh không tin được còn có THÔ TW Si SEN HỆ cô gái gan to như vậy, thừa dịp anh ngủ đề sàm sỡ anh.
“Nếu cô muốn lấy cái túi, cứ gọi tôi dậy là được mà.”
Người đàn ông nói xong, đưa túi cho cô.
Trong ánh mắt anh còn có tia nghiền ngẫm, Tưởng Hân Vy đỏ bừng mặt rồi lan đến tai, cô hít sâu một hơi, lần nữa giiar thích: “Tiên sinh, mong anh đừng hiểu lầm, thức sự tôi chỉ muốn lấy túi quần áo, tôi muốn đổi cho anh cái gối khác… Ai biết lại có chuyện ngoài ý muốn.”
Tưởng Hân Vy cảm giác được thứ cảm xúc gọi là túng quẫn, cô biết, dù cô có giải thích thế nào, người đàn ông này cũng sẽ nghĩ là cô cố tình hôn anh.
Hạng Kình Hạo híp mi, nhìn cô gái đã đỏ cả gương mặt, môi mỏng lóe lên ý cười: “Bỏ đi, trông cô cũng không tệ, tôi tha thứ cho cô đấy.”
Hô hấp Tưởng Hân Vy gấp lại, anh vẫn không tin cô?
“Tôi thực sự không có…” Tưởng Hân Vy vẫn còn ý muốn chứng minh trong sạch Nhưng người đàn ông đã đưa túi cho cô, trải lại sofa.
Sau đó gối đầu lên cánh tay nằm xuống, còn liếc mắt nhìn cô gái.
“Đừng vào quáy rầy tôi nữa.”
Nói xong, khi người đàn ông chuẩn bị nhắm mắt lại, đôi môi mỏng lại mở ra, nhẹ nhàng cảnh báo: “Cũng không được hôn tôi nữa.”
Tưởng Hân Vy nhướng mi, có chút dở khóc dở cười, cô còn bị người ta nhằm thành dâm tặc.
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không quấy rầy anh nữa đâu.” Nói xong, Tưởng Hân Vy ôm theo túi đồ đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, người đàn ông tức khắc mở mắt, lâm vào trâm tư một hồi mới nhắm mắt lại.
Khi Tưởng Hân Vy đi ra ngoài, bên trong đích xác là sườn xám.
Cô chạy vội về hướng đại sảnh, dọc theo đường đi, cô cứ nghĩ mãi về chuyện vừa xảy ra, ráng đỏ trên mặt vẫn không biến mắt.
Nếu người đàn ông kia chính là phù rễ trong lời đồn, cô sẽ xấu hỗ chết mát.
Cô thực sự hỉ vọng không phải anh.
Tưởng San thấy cô đem sườn xám tới, lập tức đưa cho Tưởng Lam, Tưởng Hân Vy nói chuyện với mẹ, Tưởng phu nhân dặn dò cô vài câu, rồi lại ra gặp gỡ nói chuyện với họ hàng từ xa tới của Tưởng gia.
Tưởng Hân Vy nhìn đồng hồ cũng sắp 9h, vội chạy về phía phòng trang điểm.
Nội tâm cô vô cùng buồn bực, một buổi sáng đang yên đang lành, tự nhiên lại diễn ra câu chuyện kia.
Cái danh dâm tặc này thực sự làm một cô gái như cô cảm thấy e lệ.
Trong phòng thử đồ ở tầng hai, Bạch Hạ đã mặc xong váy cưới, nhìn cô như tiên nữ, băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp động lòng người.
Hình Nhất Phàm ngồi một bên mặc bộ vest đen, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc nơ đen, cổ tay áo có những chiếc khuy màu xanh, đày vẻ thành thục ổn trọng.
Chiếc quần tây vô cùng tôn dáng, thể hiện rõ đôi chân dài của anh, hôm nay anh vừa cao quý tao nhã, lại vô cùng nghiêm nghị.
“Chúng ta đi xuống đi! Anh dẫn em tới gặp phù rẻ.” Hình Nhất Phàm nói với Bạch Hạ.
Bạch Hạ gật đầu, cười nói: “Em cũng muốn cho Hân Vy đi gặp, con bé cũng tò mò lắm.”
Hình Nhất Phàm nhướng mi cười nói: “Thế hả? Con bé có hứng thú với người ta?”
Bạch Hạ nghe ra ý tứ của anh, cô không khỏi bật cười: “Anh đừng có nghĩ linh tinh, Hân Vy chỉ đơn giản là tò mò thôi.”