*Tôi vào toilet một lúc.
” Hạng Kình Hạo nói xong, để áo vest lên sofa rồi đi về phía toilet.
Đợi anh rời đi, Bạch Hạ cười kéo tay Tưởng Hân Vy: “Hân Vy cuối cùng cũng biết phù rễ là ai rồi!”
“Ừm!” Tưởng Hân Vy gật đầu.
Trước tắm gương trong toilet, Hạng Kình Hạo nhìn bên má mình trong gương, quả nhiên có dấu son môi rõ ràng, màu hồng phấn, làm gương mặt này của anh như biến thành kẻ ăn chơi trác táng bắt cần đời.
Hạng Kình Hạo rút một tờ giấy, nhẹ nhàm thắm nước, lau đi dấu son môi.
Nội tâm anh buồn bực, vị phù dâu này ác quá, sao lại nhân lúc anh ngủ hôn trộm anh cơ chứ?
Khi Hạng Kình Hạo xuống lầu, Tưởng Hân Vy đang ngồi nói chuyện với Bạch Hạ ở sofa, cô ngắng đầu lên, thình lình bắt gặp ánh mắt Hạng Kình Hạo, rất nhanh liền né tránh.
Hạng Kình Hạo nhếch môi, anh thực muốn xem, cô phù dâu này định xấu hồ tới lúc nào.
9 rưỡi, 10 giờ sẽ là giờ lành, Tưởng Lam và Tưởng San cùng qua, bọn họ cũng muốn làm quen với phù rẻ Hạng Kình Hạo, Hạng Kình Hạo vô cùng tôn kính có lễ với cả gia tộc nhà họ Hình, anh cũng khiến tất cả mọi người đều thích mình.
Tưởng Lam thấy Bạch Hạ đã chuẩn bị xong, nhìn gương mặt xinh đẹp của con dâu, bà rất vui mừng.
“Hân Vy, cháu cũng rất xinh, lần sau có lẽ sẽ đến cháu đó.
”
Tưởng San ở một bên cười đoán.
Tưởng Hân Vy xấu hổ đáp: “cô, cháu còn chưa tính đến chuyện này!”
Hạng Kình Hạo thính tai nghe được, ánh mắt anh ta hàm súc nhìn qua, Tưởng Hân Vy trong bộ váy phù dâu màu hồng xinh đẹp, tươi mát tự nhiên, gưng mặt tinh xảo như búp bê, khiến tâm tư phái nam nhộn nhạo.
“Nhất Phàm, con lén trên chuẩn bị đi, để Hân Vy với cô con ở lại với Bạch Hạ.
” Tưởng Lam nói với con.
“Được, vậy con lên trước.
” Hình Nhất Phàm nhìn Hạng Kình Hạo và Lam Thiên Thần, Lam thiên Thần cũng mang theo Bùi Nguyệt Hoàng đi trước.
Nhìn thấy mọi người cùng đi, đóng cửa lại, Tưởng Hân Vy không khỏi thầm thở phào.
Không biết vì lý do gì, có phù rẻ ở đây, cô liền có cảm giác như không sao thở nỗi.
Tương San cũng cảm nhận được hương vị tuổi trẻ mặc áo cưới, chuyện này làm bà rất vui mừng.
Bà còn chưa cưới gả, vô duyên với chuyện mặc áo cưới, đây cũng là chuyện làm bà hâm mộ.
Đảo mắt đã sắp tới giờ lành, cách 10 còn 20 phút, Bạch Hạ đột nhiên phát hiên ra một chuyện, còn phải cài hoa trước ngực cho cô dâu.
Tưởng San nói với nhân viên công tác: “Hoa của phù dâu phù rễ ở đâu?”
Nhân viên công tác lập tức mang tới, hai đòa hoa vô cùng xinh đẹp, chế tác rất tinh tế.
“Chưa cài lên cho phù rẻ à? Hân Vy rảnh, cháu chạy qua mang cho phù rẻ đi!” Tưởng San nói với cô.
Mặt Tưởng Hân Vy lập tức đỏ lên : “Cháu…”
“Có cái gì mà ngượng! Đi đi! Đeo cái này lên.
” Hôm nay chân Tưởng San bị đau, bà cần nghỉ ngơi một chút.
Tưởng Hân Vy đã cài lên rồi, cô đành phải gật đầu nói : “Được, để cháu mang qua.
”
Bạch Hạ bảo cô chậm thôi, dù sao thời gian vẫn còn.
Tưởng Hân Vy gật đầu, mang theo đóa hoa tới đài lộ thiên tổ chức lễ cưới, bây giờ tân khách đã tới, ở nơi đây tràn ngập hơi thở của tân khách, họ ngồi đầy ghét, thấp giọng trò chuyện chờ giờ lành tới.
Tưởng Hân Vy đi theo một hành lang có bồn hoa, nhìn thấy Hạng Kình Hạo đang đứng ở đó, Hình Nhất Phàm đang nói chuyện với nhân viên, anh đứng nghe bên cạnh.
Tưởng Hân Vy lập tức đi qua, Hạng Kình Hạo phát hiện cô đang đi tới, anh híp mắt cười, Tưởng Hân Vy cắn đôi môi đỏ mọng, đưa hoa của phù rễ cho anh : “Cái này cho anh, anh cài lên đi.
”
Hạng Kình Hạo thấy cô cũng đeo hoa cho phù dâu, anh trầm thấp cười : “Có thể làm phiền cô đeo cho tôi không.
”
Anh lễ phép hỏi, Tưởng Hân Vy cũng không thể không lễ phép mà lờ đi, đành tới trước mặt anh, cầm lấy hoa, giắt vào bên túi nhỏ của áo.
Thực sự vô cùng tao nhã, Hạng Kình Hạo cúi xuống nhìn, vừa lòng nói : “Cảm ơn.
”
“Chuyện… tôi thực sự không cố ý hôn trộm anh, chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
” Tưởng Hân Vy dùng âm thanh mà chỉ anh nghe được, kiên định nói.