Bạch Hạ cũng đắp được một lúc rồi, cô chỉ đành ngồi dậy, lấy mặt nạ xuống, xoa xoa mặt rồi đi rửa mặt.
Hình Nhất Phàm ngồi trên ghế sofa chờ cô đi ra, qua một lúc, Bạch Hạ đi ra, khuôn mặt trắng ngần mềm mại của cô, khiến Hình Nhất Phàm thấy nhìn không rời mắt.
“Đến, để chồng ôm.
” Hình Nhất Phàm vươn tay với cô.
Bạch Hạ tự nhiên rúc vào trong ngực của anh, thoải mái híp mắt nói: “Hành lý của em vẫn còn chưa sắp xếp xong đâu!”
“Không vội, sáng ngày mai sắp xếp cũng được.
”
“Tối nay có phải đến nhà ba mẹ ăn cơm không?”
“Anh nói với ba mẹ rồi, bọn mình cũng mệt rồi, không đi đến nhà ba mẹ nữa, tý nữa anh đi mua thức ăn để nấu cơm, em muốn ăn gì?”
Hai ngày nay Bạch Hạ cô cũng ăn nhiều đồ bổ quá rồi, liền cười nói: “Nấu cho em bát mì là được, anh nhìn xem, vợ.
anh dễ nuôi chưa.
”
Hình Nhất Phàm bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười: “Ừm, đúng là vợ tốt biết thương chồng.
”
Tối này, bữa tối ăn mỳ, Bạch Hạ cũng ăn được thoải mái ngon miệng, khoảng tầm giờ, hai người đi ra ngoài đi dạo, tối hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai sắp xếp hành lý xuất phát.
Lúc này, Tưởng Hân Vy và ba mẹ vẫn ở trong khách sạn, dạo gần đây muốn ở chỗ này mua một ngôi nhà, mua nhà để chuẩn bị ở trong nước sống lâu dài.
Cả nhà ở trong phòng vip trong khách sạn năm sao, mọi thứ đều rất tiện lợi.
Tưởng Hân Vy thích sáng tác vào buồi tối, lúc này, hai ngày nay cô lại có được linh cảm mới, đang vẽ bản thảo đột nhiên điện thoại cô để ở bên cạnh kêu lên, cầm lên xem, bên trên không hiện tên, chỉ ghi là anh Lý, cô liền nhớ đến cậu thiếu gia nhà giàu lần trước chủ động xin số của cô ở hôn lễ.
Tưởng Hân Vy nhìn điện thoại đang kêu, cô cắn môi, cô không giỏi nói chuyện với đàn ông lạ, càng đừng nói đến những câu tán tỉnh mà những người trẻ thích dùng, cô liền để chế độ im lặng, để cho điện thoại kêu.
Tóm lại, buổi hôn lễ ngày hôm đó, chỉ xuất phát từ lịch sự mà thôi, dù sao thì người đến là khách, cô lại là họ hàng của Hình gia, mới cho cách liên lạc ,nhưng trong lòng cô cũng đã suy nghĩ đến việc không liên lạc lại với cậu ta nữa.
Quả nhiên, điện thoại kêu một lần xong, thì cũng không hề kêu nữa, Tưởng Hân Vy nâng cằm, có chút bắt đắc dĩ nhìn điện thoại, cô cầm một quyền bản thảo ở bên cạnh lên.
Vừa cầm sỏ lên, thì một tờ giấy bay từ bên trong ra rơi xuống chân cô, Tưởng Hân Vy cúi người nhặt lên, nghĩ rằng đây chỉ là một tờ giấy bỏ đi, nhưng khi cô lật mặt sau lên, liền ngây người.
Chỉ thấy trên giấy, là khuôn mặt đang ngủ của một người đàn ông xuất hiện trước mắt cô, Tưởng Hân Vy không khỏi sững sờ, cô quên là cô đã vẽ anh.
“Hạng Kình Hạo!” Tưởng Hân Vy lắm bẩm nói cái tên này, sau khi nói xong, cô nghĩ một chút, cô lại kẹp nó vào cuối quyền vẽ phác thảo ở trên bàn.
Coi như lưu lại làm kỷ niệm vậy! Trong đầu Tưởng Hân Vy nghĩ đến nụ hôn ngày hôm đó, mặt cô hơi đỏ lên, đó là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông.
Mà còn là một người đàn ông xa lạ.
Hôm đó, sao anh phải đi vội như vậy? Mà trông anh có chút lo lắng, có phải trong nhà anh xảy ra chuyện gì hay không? Tưởng Hân Vy nghĩ đến Hình đại ca nói anh là thiếu gia của một gia đình theo ngành y, mà nhìn cách ăn mặc của anh cũng không phải dạng tầm thường, chắc chắn là người có cuộc sống giàu sang, nhớ đến ngày hôm đó, cô chỉ quay người mấy giây mà thôi, thì bên cạnh anh đã vây quanh nhiều cô gái đến bắt chuyện như vậy rồi, nghĩ một chút, đời sống cá nhân của anh chắc chắn sẽ không nhàm chán.
Đồng thời, cũng là loại người đàn ông không thiếu bạn gái chăng? Ánh mắt của Tưởng Hân Vy có chút đăm chiêu, không biết là thất vọng hay là thở dài.
Sáng sớm, hôm nay Bạch Hạ đã dậy từ sớm rồi, nhưng mà, lại bị Hình Nhất Phàm trêu đùa ở trên giường một lúc, mới cho cô đứng dậy.
Chín giờ ăn xong bữa sáng, Bạch Hạ liền bắt đầu sắp xếp hành lý, lần này đi chơi thời gian có chút lâu, vậy nên, cô dùng cái vali lớn, Hình Nhất Phàm cũng có vali, hai người họ có thể tự mang đồ của riêng mình.
Lần này Bạch Hạ cũng mang khá nhiều đồ đẹp, cô xép rồi xếp, mới phát hiện, trên giường vẫn còn máy bộ quần áo chưa cho vào, nhưng vali to của cô cũng đã đầy rồi.
Bạch Hạ liền đi vào trong phòng thay đồ của Hình Nhất Phàm, liền nhìn thấy vali của Hình Nhát Phàm được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, máy chiếc áo sơ mi, mấy chiếc áo phông và quần dài, còn có hai bộ đồ ngủ, vali vẫn còn trống một nửa.
Ánh mắt Bạch Hạ sáng lên, vội hỏi: “Em còn máy bộ quần áo không cho vào được nữa, anh cho vào giúp em nha!”