Ở trước mặt Tưởng San, nhóm người này sẽ không để lộ ra chút khó chịu nào, bọn họ đều nhiệt tình gật đầu: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.”
Họp xong, Tưởng Hân Vy bị Tưởng San gọi đi, bón người lớn tuổi khác cũng đứng dậy rời khỏi đây, để lại hai cô gái trẻ tuổi nhất thu dọn tài liệu trên bàn.
“Lần thành thành quả của chúng ta lại bị cắt xén một phần nữa rồi, Tưởng Hân Vy này ở đâu ra thế.
Tôi nghe nói sư phụ chỉ có một cô cháu gái ruột thôi mà!” Cô gái đang nói tên là Lữ Trân, ánh mắt lộ rõ vẻ coi thường.
Cô gái còn lại nói: “Phải đấy! Tam tiểu thư nhà họ Hình là Hình Nhất Nặc cơ mài Tưởng Hân Vy này ở đâu ra vậy!
Nghe nói cô ta là họ hàng, sao có thể sánh với tiểu thư Hình Nhất Nặc được chứ?” Cô gái vừa đáp lời tên là Ngải Mỹ, giọng điệu giống hệt Lữ Trân.
Lữ Trân hừ nhẹ: “Sư phụ bảo chúng ta hướng dẫn cô ta làm việc, nếu chúng ta thật sự đem bản lĩnh của mình ra chỉ bảo cho cô ta, chẳng phải sau này cô ta sẽ đạp lên đầu chúng ta sao?”
“Phải đấy! Qua loa là được rồi, ai lại tận tình chỉ bảo cho cô a chứ? Ngay cả mấy anh chị khác cũng nghĩ giống chúng ta tôi.”
“Phải, tốt nhất là như thế! Nếu cô ta rời khỏi đây thì chúng ta không cần lo lắng chuyện bị đè đầu cưỡi cổ nữa rồi.”
Hai cô gái nhìn nhau, tâm ý tương thông.
Nếu sau này có cơ hội để đuổi Tưởng Hân Vy đi, bọn họ nhất định không bỏ qua.
Trong lúc đó, Tưởng San đưa Tưởng Hân Vy tới phòng làm việc của mình, đem tác phẩm xuắt sắc lần này ra cho.
Tưởng Hân Vy xem.
Xem xong, Tưởng Hân Vy không khỏi thán phục.
“Các tác phẩm này đều rất xuất sắc cô nhỉ, nhát định lần này sẽ rất thành công cho mà xem.”
“Cháu từng có kinh nghiệm rồi sao?”
“Dạ… Cháu chưa có vinh hạnh đó, nhưng cháu cũng có vài tác phẩm được chọn đại diện cho sinh viên tốt nghiệp tham gia cuộc thi.” Tưởng Hân Vy vừa bước vào cuộc sống, tràn ngập hy vọng về tương lai.
“Cũng rất giỏi rồi.
Lần này cháu đi theo học hỏi mở mang tầm nhìn một chút, sau này đây cũng là sân kháu của cháu mà.” Tưởng San cũng rất trông mong vào Tưởng Hân Vy, có ý định bồi dưỡng Tưởng Hân Vy thành người kế nghiệp.
Mặc dù bà có ba đứa cháu gái ruột, hai cháu trai, nhưng tất cả đều rất xuất sắc ở lĩnh vực mà mình chọn.
Bạch Hạ cũng có cơ hội kế nghiệp, nhưng rõ ràng Bạch Hạ không phải người trong ngành này.
Cô cháu gái Hình Nhất Nặc xuất hiện, néu Tưởng San để lại toàn bộ sản nghiệp cho Bạch Hạ thì quả thực không phù hợp.
Cho nên, Tưởng San hiểu rằng yêu cầu bọn họ kế nghiệp là chuyện không khả quan.
Tưởng Hân Vy cũng có quan hệ máu mủ với bà, bà hy vọng sau này Tưởng Hân Vy có thể tiếp quản sự nghiệp của bà, để sự nghiệp của bà mãi mãi tỏa sáng theo thời gian.
Còn những đứa cháu kia cho dù có bồi dưỡng thì cũng có dã tâm riêng của mình.
Hiện giờ, bọn họ chăm sóc bà cũng chỉ vì bọn họ còn cần tới bà.
Sau này, bọn họ đi hay ở, bà cũng không quyết định được.
“Cảm ơn cô đã cho cháu cơ hội này, nhất định cháu sẽ cố gắng học tập thật tốt.” Tưởng Hân Vy thật sự rất kích động, cũng rất hưng phần.
Có được cơ hội này là mơ ước của biết bao nhiêu sinh viên vừa tốt nghiệp trường thiết kế.
“Lần này cô không tới đó là vì cô tin tưởng, các học trò của cô sẽ không khiến cô phải thất vọng.” Lần này Tưởng San để các học trò của mình tự mình tổ chức chương trình, bà cũng chẳng còn sức mà tham gia chương trình lần này nữa.
Ánh mắt của Tưởng Hân Vy đầy vẻ ngưỡng mộ.
Tưởng San nhìn thấy ánh mắt ngập tràn ước mơ của Tưởng Hân Vy, như thể nhìn thấy chính mình thời còn trẻ.
Nhắc tới chuyện này, đúng là gương mặt của Tưởng Hân Vy cũng có vài phần giống bà khi còn trẻ!
Tưởng San biết, Tưởng Hân Vy cần có thêm rất nhiều kinh nghiệm nữa.
Trong cái ngành này, không chỉ cần thiên phú và cố gắng, mà còn phải có tâm lý vững vàng.
Bởi vì trong ngành có rất nhiều sự cạnh tranh, trở ngại, âm mưu quỷ kế khó đề phòng nỗi.
Những điều này Tưởng Hân Vy chỉ có thể tự học được trên con đường trưởng thành của mình, Tưởng San không thể nói cho Tưởng Hân Vy biết ngay được nếu không Tưởng Hân Vy sẽ rất áp lực.
“Đi làm việc đi! Có thể tuần sau cháu đã phải bắt đầu rồi đấy, cháu cầm lấy mà nghiên cứu.” Tưởng San mỉm cười nó.