“Tham gia biểu diễn thời trang, con bé tới hỗ trợ.
Thế này.
đi! Dì sẽ gửi địa chỉ nơi tổ chức sự kiện và khách sạn cho cháu, cháu gửi cho người đó đi.
Để xem cậu ấy có tình nguyện tới tìm Hân Vy không?”
“Được, dì cứ gửi cả đi!” Hình Liệt Hàn đáp.
Tưởng San kiểm tra lại thông tin rồi gửi số điện thoại, địa chỉ khách sạn và địa chỉ buổi biểu diễn cho Hình Liệt Hàn.
Hình Liệt Hàn đã quen biết Hạng Kình Hạo hơn bảy năm, anh rất tin tưởng Hạng Kình Hạo.
Vì vậy anh liền gửi toàn bộ những thông tin đó cho Hạng Kình Hạo.
Hạng Kình Hạo đang ngồi trong phòng chờ tin tức, vừa nghe thấy thông báo có tin nhắn, anh khẽ mỉm cười rồi cầm điện thoại lên xem.
Xem xong, anh không khỏi cảm kích Hình Liệt hàn, đến cả địa chỉ nơi Tưởng Hân Vy đang ở cũng đầy đủ, cô đang tham gia sự kiện thời trang ở nước M sao?
Cô ấy là nhà thiết kế sao? Hạng Kình Hạo cảm thấy thật thú vị, anh còn đang suy nghĩ tiếp đó nên đi đâu, giờ thì có mục tiêu rồi.
Gần đây Hạng Kình Hạo chỉ ở nhà nghỉ ngơi nên anh có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Anh cầm điện thoại di động, gọi cho người giúp việc của mình: “Chuẩn bị máy bay cho tôi, tôi muốn tới nước M.”
Nước D.
Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ lại xuất phát tới một địa điểm mới.
Lần này hai người ở trên du thuyền, đây là lần đầu tiên Bạch Hạ nhìn thấy du thuyền lớn như vậy, đúng là mở: mang tầm mắt.
Trên du thuyền có rất nhiều trò giải trí, Bạch Hạ dạo một vòng quanh cửa hàng nhưng không muốn mua gì cả, cô cũng không có hứng thú với những nhãn hiệu xa xỉ này.
Vì vậy Bạch hạ chỉ dạo qua một vòng cho đã mắt.
“Em không mua gì thật sao?” HìnH Nhất Phàm bị cô kéo ra ngoài, anh vốn định mua quà cho cô:.
“Không mua, cũng đâu phải em không có túi xách, quần áo cũng đủ cả rồi, tủ đồ đã sắp không chứa nổi nữa.
Vì vậy em không muốn mua đồ, xách theo lại mệt.” Bạch Hạ thật sự nghĩ như vậy.
Hình Nhất Phàm có chút buồn cười nhìn cô.
Là một cô gái, chẳng lẽ Bạch Hạ không thích mua sắm sao? Hơn nữa, rõ ràng không phải vì cô đang tiết kiệm cho anh!
Vì lý do kỳ lạ đó mà Bạch Hạ không muốn mua sắm thêm gì cả.
Ôi! Thật là trong sáng.
“Tối hôm nay có vũ hội mặt nạ đấy!” Bạch Hạ ngẳng đầu lên nhìn màn hình quảng cáo.
Trên màn hình là quảng cáo cho buổi vũ hội trang trọng tối hôm nay, là vũ hội mặt nạ!
“Có muốn tham gia không?” Hình Nhất Phàm thấp giọng hỏi.
“Ừm, em muốn! Anh có đi cùng em không?” Bạch Hạ hào hứng hỏi.
“Nếu em muốn đi đương nhiên anh sẽ đi cùng, chẳng lẽ lại để người đàn ông khác đi cùng em sao?” Hình Nhất Phàm xoa đầu cô.
Bạch Hạ mỉm cười: “Nếu anh đồng ý thì em không có ý kiến gì!”
Hình Nhất Phàm nỗi giận giữ ôm cô: “Em dám tìm người đàn ông khác thử xem.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Bạch Hạ bị ép vào lồng ngực cứng rắn của Hình Nhất Phàm, cô khẽ kêu một tiếng: “Cơ ngực của anh cứng quá, đau quá đi mát!”
Hình Nhât Phàm bật cười: “Em đang khen dáng người tôi đẹp sao?”
Bạch Hạ: “…”
Thôi được, không thể không thừa nhận dáng người của Hình Nhất Phàm rất đẹp.
“Nhưng em không đem theo váy dạ hội! Chúng ta đi xem thử đi!” Cuối cùng Bạch Hạ cũng muốn mua gì đó, là váy dạ hội.
Hình Nhất Phàm nắm tay cô đi tới một cửa hàng váy dạ hội xa xỉ.
Anh còn muốn mua trang sức cho cô phối đồ.
Lần này đi chơi Bạch Hạ quả thực không đem những thứ này theo, chỉ muốn đi du lịch thôi.
Khi cô đang chọn váy, thấy bộ váy hở ngực màu đen trên người người mẫu trưng bày, ánh mắt cô liền sáng lên.