Nói rồi, cô ta liền kéo bạn của mình tới cửa hàng trang sức, lặng lẽ quan sát Hình Nhất Phàm, chẳng vì lý do gì khác mà chỉ muốn ngắm nhìn phong thái nam tính của anh.
Hình Nhất Phàm đứng trong cửa hàng trang sức, dưới ánh đèn rực rỡ.
Anh mặc áo sơ mi sãm màu, khí chất vô cùng tao nhã quyền rũ, ung dung chọn trang sức.
Quả thực khiến hai cô gái đứng ngoài cửa hàng sau đắm muốn chết, vừa nhìn là biết anh là người giàu có.
Hình Nhất Phàm tập trung chọn trang sức sau đó tính tiền rồi đi ra ngoài.
Cô gái chủ động vừa rồi lại giả vờ vô tình đi ngang qua.
“Chào anh đẹp trai, thật trùng hợp!” Cô ta cũng rất tự tin, quả thực gương mặt cô ta rất xinh đẹp.
Hình Nhất Phàm lịch sự nhìn sang sau đó tiếp tục đi về phía thang máy.
Hai cô gái kia có chút thất vọng nhưng vẫn không buông tha.
Ít nhất bọn họ cũng biết anh đang ở trên tàu, sau đó sẽ có nhiều cơ hội gặp lại.
Chỉ cần gặp lại mấy lần nữa, có thể sẽ có được cách liên lạc với anh!
Hình Nhất Phàm quay về phòng, Bạch Hạ còn đang ngủ.
Anh không quấy rầy cô, cầm ipad chờ cô tỉnh.
Bạch Hạ ngủ say, mơ màng đổi thế.
Cô mặc áo ngủ chỉ buộc lại ở thắt lưng, để lộ đôi chân thon dài.
Nhiệt độ hơi nóng, cô lại đạp chăn ra.
Hình Nhất Phàm ngắng đầu lên thấy vậy, ánh mắt thoáng đen lại.
Anh chống cằm thưởng thức.
Cũng chỉ khi ở trước mặt anh Bạch Hạ mới ngủ không màng hình tượng như vậy, hơn nữa còn không sợ mặc đồ thiếu vải.
Hình Nhát Phàm ngắm cô một lúc, sợ cô bị cảm lạnh nên lại đắp chăn cho cô, che tới ngang bụng.
Bạch Hạ biết anh đang ở bên cạnh, không thức dậy mà cứ thế giơ tay đòi ôm.
Hình Nhất Phàm cúi người xuống để cô ôm cổ.
Bạch Hạ dựa vào cổ anh, Hình Nhất Phàm đành phải nghiêng người lên giường, chống tay để cô đu lên.
Bạch Hạ tìm được tư thế thoải mái, lại ngủ tiếp.
Hình Nhất Phàm bị cô ôm chặt, không thể làm gì khác, đành phải giữ tư thế này để cô ngủ.
Bạch Hạ ngủ mười máy phút, sau đó tỉnh dậy.
Cô chớp chớp hàng mi dài rồi mở mắt, nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình.
Sau đó ngọt ngào gọi: “Chồng ơi!”
Hình Nhất Phàm hôn lên trán cô: “Ngủ đủ chưa?”
“Ừm!”
“Anh có quà cho em đấy.”
Bạch Hạ vừa nghe tới quà liền lập tức ngồi dậy: “Quà gì vậy”
Hình Nhất Phàm híp mắt ra vẻ thần bí: “Em đoán xem.”
Bạch Hạ không đoán được suy nghĩ của anh, cô lắc đầu, nắm cánh tay anh mà lắc: “Chồng à, anh nói cho em biết đi!”
“Một bộ trang sức! Để tối nay phối với bộ váy dạ hội của em.” Hình Nhất Phàm động lòng nói cho cô biết.
Bạch Hạ trừng mắt nhìn: “Vì một buổi vũ hội mà chúng ta tiêu quá nhiều tiền rồi! Biết thế này em đã không đi.”
Hình Nhất Phàm hôn lên đầu cô: “Ngoan nào, anh cũng muốn đi mà.”
Nói rồi, anh đứng dậy đi tới trước bàn, cầm hộp trang sức được đóng góp kỹ càng tới cho cô.
Bạch Hạ nhận lấy, mở ra, một bộ trang sức kim cương lấp lánh.
“Nhất định là rất đắt!” Bạch Hạ ngẳng đầu hỏi.
Hình Nhát Phàm cúi xuống, chăm chú nhìn cô: “Vì em, có đắt máy cũng đáng.”