Tâm trạng của Hạng Kình Hạo không tốt, thêm nữa phải ngồi đường dài nên mệt mỏi, lúc này anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở băng ghế sau.
Chuông điện thoại di động trong tay anh đột nhiên vang lên, anh lập tức bị tiếng chuông đánh thức, anh chỉ mới nhắm mắt lại bị điện thoại gọi đến đánh thức như: vậy, đương nhiên rất khó chịu.
Nếu không phải là cuộc gọi quan trọng, anh nhất định sẽ không hoà nhã với người kia đâu.
Cho đến khi anh nhắc điện thoại lên nhìn thấy cái tên đang hiện trên màn hình, tinh thần của anh lập tức được vực dậy.
Nhìn cuộc gọi đang gọi đến kia, anh kéo kéo cà vạt, hẳng giọng, có ý làm giọng mình trầm xuống nói: “Alo!”
“Hạng tiên sinh, vừa rồi anh gọi điện cho tôi có việc gì không?” Giọng nói ngọt ngào của Tưởng Hân Vy từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Sao em không nghe máy?” Hạng Kình Hạo vẫn muốn biết tại sao ban nãy cô không nghe máy.
“ÀI Vừa rồi chúng tôi đang họp, điện thoại của tôi để trên bàn làm việc nên không nghe thấy, xin lỗi!” Tưởng Hân Vy xin lỗi anh.
Nghe xong lời giải thích này của cô, trái tim của Hạng Kình Hạo mới cân bằng lại, ít nhất không phải là cô cố ý không nghe máy cuộc gọi của anh.
*Tôi vừa mới về nước, tối nay em có thời gian không?
Cùng nhau ăn bữa cơm đi!” Hạng Kình Hạo thấp giọng mời.
Tưởng Hân Vy vẫn còn nợ anh một tháng tiền ăn! Cô nhìn lại thời gian, giờ này chắc ở nhà vẫn chưa nấu bữa tối, cô có thể gọi một cuộc về nhà nói.
“Được, tôi mời anh đi ăn tối, tôi sẽ đặt chỗ trước.
” Tưởng Hân Vy đồng ý.
“Em đang ở đâu? Tôi đến đón em.
”
“Tôi đang ở trong phòng làm việc của cô tôi.
”
“Gửi định vị vị trí cho tôi.
”
Tưởng Hân Vy nghĩ thầm, để anh đến đón cô cũng tốt, cô đỡ phải bắt taxi, cô đáp: “Được, vậy hẹn lát nữa gặp.
”
Dứt lời, cô liền cúp điện thoại, gửi định vị cho anh, sau đó gọi điện cho ba mẹ.
Mẹ cô hỏi tại sao tối không về nhà ăn cơm, cô chỉ đành nói dối bảo đi ăn cơm với đồng nghiệp.
Ba mẹ cô sẽ không can thiệp vào việc giao thiệp bạn bè của cô, vậy nên cô yên tâm đợi Hạng Kình Hạo sang đi ăn tối.
Tưởng Hân Vy tìm nhà hàng ở trung tâm thành phó, sau đó đặt ở một nhà hàng khá cao cấp.
Cô vẫn có kha khá tiền, một phần là ba mẹ cho, một phần là thu nhập của chính mình, vậy nên tạm thời chưa cần phải ăn uống cần kiệm.
Nửa tiếng sau, điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm máy lên tháy là Hạng Kình Hạo, cô bắt máy nói: “Alo, anh đến trước cổng rồi sao?”
“Ừm! Đến rồi, em xuống đi!” Hạng Kình Hạo đáp.
Tưởng Hân Vy dọn đẹp bàn đi ra, Lữ Trân và La Ngải Mỹ cũng vừa tan làm: “Hân Vy, tan làm rồi! Cùng đi thôi!”
Tưởng Hân Vy mỉm cười: “Dạ!”
Ba người cùng nhau đi ra cổng trước đại sảnh, Lữ Trân và La Ngải Mỹ định bắt taxi về.
Lúc bọn họ hỏi Tưởng Hân Vy có đi cùng không, Tưởng Hân Vy đành phải nói thật rằng có người sẽ đến đón cô.
Đúng lúc này, ba chiếc Limousine đi nối hàng nhau dừng ở cổng đại sảnh, cửa ghế sau của chiếc xe ở giữa bị đẩy ra.
Một bóng người tuần mĩ, bắt phàm bước xuống xe.
Dưới ánh hoàng hôn tráng lệ của buổi chiều tà, dáng vẻ của người đàn ông đẹp trai này đứng cạnh xe, giống như một người mẫu nam hàng đầu, lập tức thu hút sự chú ý của những người phụ nữ xung quanh.
Lữ Trân và La Ngải Mỹ cũng đầy phấn khích kéo tay nhau: “Trời ơi! Người đàn ông kia đẹp trai quá!”
Ánh đèn của buổi biểu diễn hôm đó rất mờ ảo nên họ không nhận ra anh chính là anh chàng đẹp trai trong chương trình ngày hôm đó.
Tưởng Hân Vy có chút xấu hồ nhìn về phía anh, không có việc gì thì anh xuống xe làm gì kia chứ? Anh không biết vẻ ngoài của anh nồi bật đến nhường nào sao?
Ánh mắt của Hạng Kình Hạo cũng vừa hay nhìn về phía cô, khóe miệng anh nhéch lên nở một nụ cười, chờ cô đi qua.
“Trời ạ! Anh ấy đang nhìn tôi kìa.
” Lữ Trân vừa kích động vừa xấu hỗ nói.