Hạng Kình Hạo nhìn thoáng qua đã nhận ra ba mẹ của Tưởng Hân Vy đang ngồi bên cạnh, anh lễ phép chào hỏi: “Chào chú, chào dì!” Nói xong, anh chào Tưởng San ở đối diện: “Chào dì!
Tưởng San mim cười gật đầu: “Chào Hạng thiếu gia!”
“Nào, ngồi xuống nói chuyện cùng mọi người đi!” Hình Liệt Hàn kéo anh đến ghế sô pha ngồi xuống, Tưởng Hân Vy có chút ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh mẹ.
“Lần trước Hạng thiếu gia rời đi vội quá, vẫn chưa làm quen đàng hoàng.
” Tưởng San nói.
“Hôm đó sức khỏe của ông cố cháu không tốt, cháu phải trở về gấp, cũng tháy rất tiếc.
”
“Ông cố của cháu chắc tuổi tác đã cao lắm nhỉ?” Tăng Như Nghệ hỏi.
“Ông cụ năm nay 112 tuổi ạ.
” Hạng Kình Hạo cười nói.
Câu nói này của anh làm cho bốn người kinh ngạc, bọn họ chưa từng nghe thấy có người có thể sống lâu như vậy, nhưng đây cũng là một tin tức tốt.
“Gia tộc Kình Hạo là một gia tộc y học, ông có Hạng là truyền nhân y học đời thứ hai, hiểu biết rất kĩ càng cách dưỡng sinh.
” Hình Liệt Hàn giới thiệu.
“Ông có một đời sống rất có quy luật, một ngày đủ ba bữa.
Ông cũng rất tin niệm Phật giáo, loại bỏ tà niệm trong lòng, giữ tinh thần thanh tịnh.
Vậy nên tuy tuổi đã cao nhưng ông cố vẫn rất minh mẫn khoẻ mạnh.
” Nhắc đến ông có nội, Hạng Kình Hạo cũng vô cùng kính trọng ông.
“Đây cũng là thứ đáng để chúng ta học tập! Sau này có cơ hội, chú cũng rất muốn đi thăm ông cố của cháu ấy!”
Tưởng Thiên Thắng mặt đầy vẻ mong đợi nói.
“Chú, có cơ hội đấy ạ.
Sắp tới, ông cố nội cháu cũng muốn chuyển về nước sinh sống dưỡng lão, đến lúc đó, cháu sẽ mời mọi người đến nhà làm khách ạ.
” Hạng Kình Hạo nhiệt tình mời.
“Vậy thì tốt quá, nếu có cơ hội chú nhất định sẽ đi.
” Tưởng Thiên Thắng cũng rất thích Hạng Kình Hạo.
Tăng Như Nghệ ngồi bên cạnh cũng càng nhìn càng thấy thích.
Tưởng Hân Vy ở một bên đang ăn trái cây, lắng nghe giọng của Hạng Kình Hạo, trong mắt cũng hiện lên ý cười, mỗi lời nói của anh cô đều đặt sâu trong lòng.
“Nói vậy nghĩa là, em phải ở lại đây một thời gian sao Kình Hạo? Có cần anh giúp em tìm nhà không?” Hình Liệt Hàn hỏi.
“Đúng vậy, bây giờ em ở lại trong nước, nhà thì em đã thuê người chuyên nghiệp tìm rồi, không cần làm phiền Hình đại ca đâu ạ.
” Hạng Kình Hạo đáp lời anh nhưng ánh mắt lại rơi vào Tưởng Hân Vy, người từ đầu đến cuối vẫn ngồi im thin thít ở một bên.
Bình thường nhiều người lớn ở đây như vậy, Tưởng Hân Vy đều sẽ không nói gì nhiều, hơn nữa, ở trước mặt ba mẹ cô sẽ không chủ động trò chuyện với con trai.
Tưởng San nhìn hai đứa nhỏ này, trong lòng nảy ra một suy nghĩ, bà đột nhiên nói với Tưởng Hân Vy đang ở bên cạnh: “Hân Vy! Chỗ lần trước cô nói với cháu, cô đã tìm được địa chỉ và đường đi chỉ tiết rồi, nhưng mà hơi xa quá, cô lo cháu đi đến đó một mình không an toàn lắm, nếu có người đi cùng cháu thì tốt rồi.
“
Tưởng San không hề nhìn sang Hạng Kình Hạo, nhưng trong lời nói của bà đã thầm tiết lộ thông tin cho anh biết.
Hạng Kình Hạo nghe thấy cô sẽ đi đâu đó một mình, anh tự nhiên nhìn sang cô với vẻ quan tâm.
Tăng Như Nghệ tò mò nhìn con gái: “Hân Vy, con định đi đâu vậy?”
“Mẹ, con muốn đi ra ngoài đổi gió một chút, cô giới thiệu cho con một chỗ tốt để đi.
”
Tưởng San vội vàng nói: “Nơi đó là vùng dân tộc thiểu só, có phong cảnh thiên nhiên vô cùng tự nhiên, rất thích hợp để đi đổi gió nên em giới thiệu cho Hân Vy đi.
”
“Có xa lắm không? Có ai đi cùng không? Chỉ có một mình Hân Vy chị cũng không yên tâm lắm!”
“Không có ai cả, em cũng hy vọng Hân Vy tìm được một người bạn đồng hành! Tốt nhất là một người đàn ông.
”
Tưởng San cố ý ám chỉ.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp tự đề cử: “Cháu có thời gian, có thể cùng Hân Vy đi một chuyến.
”
Người này chính là Hạng Kình Hạo.
Tưởng Hân Vy nghe thấy vậy, đôi mắt long lanh khẽ trừng to lên, ló đầu từ sau lưng mẹ ra, nhìn anh nói: “Không cần làm phiền anh đâu.
”