Hạng Kình Hạo ngay lập tức mở rộng vòng tay của mình,Tưởng Hân Vy gần như bổ nhào vào lòng anh.
Hạng Kình Hạo ôm chặt cô vào lòng.
Nỗi sợ hãi của Tưởng Hân Vy ngay lập tức biến mát, thay vào đó, được người đàn ông thân mật ôm vào lòng như vậy khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.
Nhưng ở trong lòng ngực anh cô thật sự cảm nhận được một loại cảm giác an toàn, khiến cô có chút luyến tiếc không muốn buông anh ra.
Trong mắt Hạng Kình Hạo cũng đầy lưu luyến, cô gái trong lòng đang ôm chặt thắt lưng anh, mềm mại như không xương, giờ phút này cô cần anh như vậy.
“Cảm ơn.”
Tưởng Hân Vy vẫn đỏ mặt nhẹ nhàng đầy anh ra.
Hạng Kình Hạo buồn cười buông tay, hai người tiếp tục đi dọc sườn núi, đi đến phía trước liền thấy nơi này có một mảnh rừng trúc đẹp như tranh, Tưởng Hân Vy mở camera, không ngừng lưu lại cảnh đẹp thuần túy này, còn có những đóa hoa nợ rộ xinh đẹp.
Là một nhà thiết kế, luôn cần những thứ xinh đẹp như vậy kích thích linh cảm, hiện tại cô không vội vả làm việc mà để đầu óc thanh thản, thả mình hòa nhập với thiên nhiên.
Đi đến một hồ đá sâu, Hạng Kình Hạo thoải mái bước qua, anh vươn tay qua, Tưởng Hân Vy nhìn bàn tay to lớn của anh, cô không do dự nắm lấy.
Anh ôn nhu nắm tay cô, kéo nhẹ cô, Tưởng Hân Vy nhảy qua đứng bên cạnh anh.
“Nhiều đá quá, tôi nắm tay em.” Hạng Kình Hạo trầm thấp nói.
Tiếp theo cũng không hề buông tay cô ra, Tưởng Hân Vy cũng không tránh, bốn phía chỉ nghe tiếng gió nhẹ nhàng, trời xanh mây trắng, nơi này tựa như trong tranh.
Tưởng Hân Vy vài lân chụp trộm người đàn ông này, tự nhiên trở thành người mẫu của cô.
Hạng Kình Hạo rốt cục cũng phát hiện cô chụp trộm anh, anh vươn tay đoạt lấy máy ảnh của cô, lộ ra nụ cười tự tin, giống như một đứa trẻ to xác, nhếch môi cười.
Nụ cười này so với thái dương trên bầu trời còn chói mắt hơn, nháy mắt chiếu rọi vào chỗ sâu nhất trong lòng cô.
Hạng Kình Hạo nói với cô: “Đưa camera cho tôi, tôi chụp cho em.”
Tưởng Hân Vy tự nhiên cũng muốn chụp cùng phong cảnh này, lưu lại một chút kỷ niệm.
Cô đưa camera cho anh, Hạng Kình Hạo xoay camera lại, chụp ảnh cho cô.
Tưởng Hân Vy có chút xấu hổ đối diện với camera, mái tóc dài bị gió thổi tung, ôn nhu lướt qua gương mặt cô, bất luận là ở góc độ nào đều xinh đẹp như một bức tranh.
Hạng Kinh Hạo chụp ảnh cho cô, bộ dáng mái tóc dài bị thổi bay, trong bức ảnh chụp tĩnh lặng lại phá lệ mang một loại phong tình xinh đẹp.
“Thật đẹp.” Hạng Kình Hạo mở xem ảnh, khen ngợi một câu.
Tưởng Hân Vy nhìn anh lật xem ảnh chụp, cô vươn tay đoạt lấy camera: “Anh chỉ chụp phong cảnh chứ gì?”
“Không, phong cảnh rất đẹp, nhưng em càng đẹp hơn.”
Hạng Kình Hạo còn thật sự trầm thấp nói.
Tưởng Hân Vy liền cười vuốt mái tóc dài: “Hôm nay tôi không trang điểm, cũng không được ăn ảnh đi.”
Hạng Kình Hạo nhìn gương mặt tinh khiết của cô, dùng không trang điểm cũng xinh đẹp như vậy: “Hân Vy, anh thích em.”
Hạng Kình Hạo không giấu diếm tình cảm của mình, giờ phút này dù ở đây không có hoa tươi lãng mạn, không có hương rượu nồng đậm, cũng không có kim cương châu báu.
Nhưng mà, không khí lúc này khiến tâm tình anh dâng trào mãnh liệt, anh muốn cô đáp lại anh, muốn biết nội tâm của cô.
Tưởng Hân Vy nghe được lời thổ lộ của anh, cô thực sự có chút ngoài ý muốn.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm của người đàn ông này dành cho cô, nhưng cô không ngờ anh sẽ trực tiếp thổ lộ như vậy.
“Em có thích anh không?”
Âm thanh của Hạng Kình Hạo chứa đựng một tia khát vọng, ánh mắt thâm thúy gắt gao dừng trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Tôi…” Đôi môi đỏ mọng của Tưởng Hân Vy khẽ mở.
Nắm tay của Hạng Kình Hạo không khỏi nắm chặt, biểu thị giờ phút này anh vô cùng khẩn trương.
Anh thật sự rất khẩn trưởng, từ nhỏ đến lớn đây là lúc anh cảm thấy khẩn trương nhất.
Mặc dù Tưởng Hân Vy suy tư chỉ vài giây, nhưng đối với anh mà nói, thời gian lâu đến mức trái tim anh muốn ngừng lại, đập loạn lên.
Anh đồng thời có chút hối hận, có phải mình thổ lộ quá sớm hay không? Có thể sẽ dọa cô sợ bỏ chạy không? Vạn nhất cô đối với anh không có tình cảm thì sao?