Giờ phút này, trong đầu Hạng Kình Hạo có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.
“Thích!”
Tưởng Hân Vy cũng không muốn trốn tránh tình cảm của mình.
Cô ngẳng đầu, ánh mát trong suốt như nước, tình cảm trong mắt cô sạch sẽ, chân thành lại tha thiết.
Cô gật gật đầu, lại một lần nữa trả lời anh: “Em cũng thích anh.”
Hạng Kình Hạo kinh hỉ đến muốn phát điên.
Anh kích động vươn tay đem cô ôm vào lòng, ôm cô xoay vòng tại chỗ.
Tưởng Hân Vy cảm nhận được sự kích động của anh, cô chôn mặt trong lòng anh, bị xoay đến có chút mê mang.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Anh thật sự thích cô đến vậy sao? Câu trả lời của cô có thể khiến anh vui vẻ như vậy?
“Làm bạn gái anh được không?”
Hạng Kình Hạo buông cô ra, nhưng vòng tay vẫn giữ lầy thất lưng cô, trong mắt anh tràn ngập đáp án bức thiết.
Tưởng Hân Vy cắn môi nghĩ nghĩ, cô khẽ gật đầu, xấu hỗ chôn trong lòng ngực anh: “Được.”
Trái tim Hạng Kình Hạo kịch liệt nhảy lên, cô nghe được tiếng tim anh giờ khắc này đang đập loạn, nói cho cô biết người đàn ông này thật sự yêu cô.
Đôi môi mỏng của Hạng Kình Hạo nhẹ nhàng dừng trên tóc dô, cuối cùng là dừng lại trên trán cô.
Tưởng Hân Vy cảm nhận được môi anh, cô xấu hổ cúi đầu.
Cô dù sao cũng là lần đầu hẹn hò, vẫn có chút thẹn thùng.
Ánh mắt Hạng Kình Hạo thâm tình dừng trên mặt cô, ôn nhu nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đối với em đã có một loại cảm giác đặc biệt! Từ lúc ở hôn lễ về đến nhà, trong đầu anh đều là hình ảnh của em, anh muốn lần nữa quen biết em.”
Tưởng Hân Vy xấu hổ nghĩ, ngày đó sau buổi hôn lễ, cô còn trộm vẽ anh! Đương nhiên cũng thường nghĩ đến anh.
Hiện tại, cô biết ngày đó ở nước M, nhìn thấy anh cùng cô gái tóc vàng kia ở bên nhau, tại sao nội tâm của cô lại tức giận như vậy.
Hóa ra, đó là ghen tuông.
Lúc ấy chỉ cảm thấy buồn bực không vui, không muốn nhìn thấy anh, lại càng không muốn nói chuyện với anh.
Nhưng mà sau khi giải thích hiểm lầm đó, tất cả buồn khổ trong lòng cô đều biến mát.
Hóa ra, bắt tri bất giác, người đàn ông này đã tồn tại trong lòng cô.
“Em có từng nghĩ đến anh không?” Hạng Kình Hạo cúi đầu, tò mò hỏi cô.
Tưởng Hân Vy thành thật gật đầu: “Có! Từng nghĩ đến.”
Hạng Kình Hạo nghe xong liền thỏa mãn hôn lên tóc cô.
Giờ phút này, họ đặt mình trong rừng trúc này, trong bầu không khí tinh khiết sạch sẽ, cây trúc thẳng tấp, hương thơm thoang thoảng.
“Chúng ta đi thêm một vòng rồi trở về thôi!” Tưởng Hân Vy nói với anh.
Tâm tình Hạng Kình Hạo lúc này, tốt không thể tả được, ánh mắt anh thỉnh thoảng dừng trên mặt cô, vừa nhìn liền không thể dời đi, không buông tha vẻ mặt đáng yêu của cô.
Hai người đi dọc theo rừng trúc trở về đã khoảng 11 giờ, hai người đi qua cây cầu nhỏ, Hạng Kình Hạo có chút lo lắng hỏi cô: “Có muốn anh cõng em qua không?”
Tưởng Hân Vy lắc đầu, dũng cảm nói: “Em có thể đi qua.”
Hạng Kình Hạo lập tức đi trước, vững vàng bước qua, anh đi qua rồi lập tức quay lại đối diện cô, sẵn sàng bảo vệ cô bắt cứ lúc nào.
Tưởng Hân Vy hít sâu một hơi, có chút khẩn trương đối diện anh.
Nhanh chóng đi đến trước mặt anh, được tay anh nắm lấy, Tưởng Hân Vy lại được chặt chẽ ôm trong lòng ngực anh, lúc cô còn có chút chưa hoàn hồn lại, trên trán đã hạ xuống một nụ hôn.
Gương mặt Tưởng Hân Vy lại một lần nữa đỏ lên, dọc đường đi, hai người tự nhiên nắm tay nhau quay về.
Trở lại trong thông, có không ít bạn nhỏ chạy vây quanh, Tưởng Hân Vy lấy đồ ăn vặt mang theo trong người phát cho bọn nhỏ.
Nhìn những gương mặt nhỏ hiền lành đáng yêu, nơi này thật sự có chút lạc hậu, có vài đứa nhỏ đến giầy cũng đều rách cả rồi.