Tưởng Hân Vy có chút đau lòng bọn nhỏ, cô nghĩ thời điểm rời đi phải lưu lại địa chỉ cũng danh tính của họ, về sau hằng năm có thể gửi một ít tiền đến cho họ.
Cơm trưa là những món cơm nhà, nơi này hết thảy đều làm nghề nông, rau cá cùng thịt đều là ở trong thôn, cũng không cần lo lắng bị ô nhiễm gì đó.
Ăn cơm xong, Hạng Kình Hạo chủ động đi tìm trưởng thôn nói chuyện phiếm, nơi này cũng làm cho anh vô cùng hứng thú.
Tưởng Hân Vy ở lại đại sảnh tầng hai của khách sạn nghỉ ngơi, mở ra ảnh chụp cùng video quay được xem xem, tự nhiên cũng nhìn thấy ảnh cô chụp anh và ảnh anh chụp cho cô.
Nhìn tắm ảnh Hạng Kình Hạo chụp mình, cô chống cằm, lấy ra bản vẽ của mình, bắt đầu nghiêm túc sáng tác, thật sự có chút linh cảm.
Dưới nét vẽ của cô, bức tranh thứ nhất là bầu trời sao đêm qua, tay cô tựa như được thiên sứ ôm lấy, mỗi một nét bút đều xinh đẹp như vậy, tràn ngập hơi thở tươi mới.
Tưởng Hân Vy nghiêm túc vẽ.
Bà chủ của khách sạn mang trái cây lên cho cô, là mận cùng đào mới hái từ trên cây xuống.
Tưởng Hân Vy cảm kích cười: “Cảm ơn.
”
Bà chủ này nhìn cô, nhiệt tình khen ngợi: “Tưởng tiểu thư, cô thật sự so với mấy minh tinh kia còn xinh đẹp hơn! Tôi chưa gặp minh tinh thật sự nhưng nhìn thấy cô, tôi liền biết, minh tinh đại khái cũng không thể bằng cô!”
Tưởng Hân Vy nghe xong, cô mỉm cười: “Cảm ơn đã khen.
”
“Cô có cần gì thì cứ đến tìm tôi.
”
“Được!” Tưởng Hân Vy gật đầu.
Vị đại thiếu gia tôn quý như Hạng Kình Hạo, giờ phút này lại ngồi bên dưới gốc đại thụ lớn, bên cạnh bốn năm lão nhân gia trăm tuổi cùng trò chuyện.
Những người nơi này đa số đều dùng phương ngữ, lão trưởng thôn đã từng đi nhiều nơi, có kiến thức, cũng nghe hiểu được tiếng phổ thông, liền trở thành người phiên dịch cho Hạng Kình Hạo.
Những lão nhân gia này cũng không hề keo kiệt chia sẽ một ít kinh nghiệm sống của họ, cùng một ít thảo dược bình thường họ dùng để dưỡng thân chữa bệnh.
Hạng Kình Hạo cầm bút cùng vở, đôi lúc sẽ ghi chép lại một số tin tức quan trọng, vừa hay anh đối với Đông y cũng có hứng thú, đôi khi có một số triệu chứng Tây y không thể chữa dược, nhưng Đông y lại có tác dụng.
Sự tồn tại của Hạng Kình Hạo cũng làm những cô gái chưa lấy chồng trong thôn để ý, đều trốn ở phía xa trộm nhìn anh, bởi vì bộ dáng anh rất đẹp.
Ở nơi này mặc dù đàn ông có tướng mạo cũng không ít, nhưng cũng không có ai có thể so sánh được với khí chất cao quý trên người Hạng Kình Hạo.
Bất quá những cô gái này cũng biết, người đàn ông anh tuần này đã có bạn gái, bạn gái anh cũng rất xinh đẹp, hai người đứng chung một chỗ chính là trai tài gái sắc! Tưởng Hân Vy vẽ xong bản thảo, liền cảm thấy mình đã ngồi rất lâu rồi, cô dự định sẽ đi xuống dưới một chút, cũng thuận tiện cằm theo camera, vừa đi vừa chụp lại một ít cảnh vật.
Lúc cô đi đến trước mặt một đám nhỏ khoảng 8-9 tuỏi, mấy đứa bé này đều đã từng nhận bánh của cô, đều vô cùng thích cô.
“Các em đang làm gì vậy?”
Tưởng Hân Vy nhìn những đường cong kì quái trên mặt đất tò mò hỏi.
“Chúng em đang chơi trò chơi.
”
Một bé gái hơn 10 tuổi nói, cô bé đã tạm nghỉ học để ở nhà trông em trai em gái.
Tưởng Hân Vy biết tuổi của bé liền tò mò hỏi: “Sao em không đi học?”
“Nhà bọn em cách trường rất xa, cũng không có tiền để đi học.
Hơn nữa còn em trai em gái cần em trông nữa.
”
Tưởng Hân Vy khẽ thở dài, khuyên nhủ cô bé: “Em vẫn cần phải đến trường, như vậy tương lai của em mới có thể tốt hơn.
”
Cô bé cái hiểu cái không gật đầu, bên cạnh có một bé gái nhỏ vô cùng đáng yêu tiếng đến kéo gốc áo cô: “Chị ơi, chị có thể chơi cùng bọn em không?”
Tưởng Hân Vy làm sao có thể cự tuyệt một bé gái đáng yêu như vậy? Tuy rằng trên người cô bé có chút bẩn, tay chân nhem nhuốt, nhưng ánh mắt của bé lại trong veo như nước, thanh thuần tinh khiết.
“Được! Các em dạy chị chơi thế nào đi.
”
Tưởng Hân Vy mỉm cười tham gia trò chơi của bọn trẻ.
Không lâu sau, Tưởng Hân Vy liền hiểu nguyên tắc trò chơi, cô liền vô cùng hưng phần, hóa ra bọn nhỏ ở đây đều tự mình nghĩ ra trò chơi! Hạng Kình Hạo cùng trưởng thôn trò chuyện trỏ về, lúc anh nghe thấy ở bên cạnh truyền đến tiếng cười quen thuộc của cô liền cát bước đi đến.