Xuống núi, Tưởng Hân Vy chưa từng đi qua đoạn đường xa như vậy, lúc đến sơn trang cô đã rất mệt mỏi.
Hạng Kình Hạo ngồi xổm trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em về.”
“Không được! Anh cũng đã mệt rồi.” Tưởng Hân Vy tuy mệt nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
“Anh không mệt, cõng em về vẫn còn đủ sức.” Hạng Kình Hạo kiên trì muốn cõng cô.
Tưởng Hân Vy đành nói: “Vậy nếu mệt thì để em xuống, em có thể tự đi.”
Hạng Kình Hạo cõng cô cũng đi rất xa, lúc Tưởng Hân y muốn xuống, trên trán anh đã nhiễm một tằng mồ hôi.
Tưởng Hân Vy lấy khăn tay, nhón chân lau mồ hôi cho anh.
Hạng Kình Hạo thở gấp, đôi mắt mang ý cười nhìn cô, cúi đầu hưởng thụ hành động ôn nhu của cô.
“Có mệt không?” Tưởng Hân Vy ôn nhu hỏi.
“Không mệt.”
Hạng Kình Hạo công môi cười, mặc dù mồ hôi đã đỗ đầy trên phần trán trắng nõn, phá lệ làm gương mặt anh như: có ánh sáng.
Hô hấp Tưởng Hân Vy hơi cứng lại, dù gương mặt anh cô đã sớm khắc trong lòng, nhưng đôi khi vẫn thấy tim đập nhanh.
“Chúng ta đi chậm lại một chút, anh không cần cõng em nữa.” Tưởng Hân Vy cũng quan tâm anh.
Hai người nắm tay, vệ sĩ cũng đều đi chậm lại, bảo trì khoảng cách theo phía sau.
Tuần tiếp theo, Tưởng Hân Vy tiếp tục công việc thiết kế, Hạng Kình Hạo cũng thu thập thêm tư liệu về những vấn đề y học mà anh quan tâm.
Họ ở lại đây thêm 10 ngày rồi rời đi, quay về thành phố.
Chuyến đi này tuy ngắn nhưng cảm giác thoải mái cũng những thu hoạch lại rất nhiều.
Họ quyết định trở về, Tưởng Hân Vy không thể để anh làm lỡ công việc trong nhà, mà cô cũng đã tìm ra không ít linh cảm.
Rời khỏi thôn trang hoang sơ, về với đô thị quen thuộc của họ liền có một cảm xúc rất đặc biệt.
Trên máy bay, Tưởng Hân Vy ngủ rất say, chờ khi cô tỉnh dậy, máy bay đã về đến thành phố A.
Máy bay đáp xuống sân bay, xe của Hạng Kình Hạo liền đến đón hai người, Tưởng Hân Vy cũng chưa từng nghĩ đến, chuyến đi lần này đã làm quan hệ của hai người có đột phá.
Đưa cô đến cửa tiểu khu, Tưởng Hân Vy có chút lưu luyễn không muốn đi, Hạng Kình Hạo cũng rất muốn ở cạnh cô thêm một lát, anh nắm tay cô: “Hôm nay em về nghỉ ngơi trước đi.
Hôm nào anh chuẩn bị tốt lễ vật sẽ đến gặp chú ti “Được! Cũng không gấp, anh về giải quyết công việc trước đi!” Tưởng Hân Vy gật đầu: Hạng Kình Hạo liền cúi người hôn lên trán cô.
Hô hấp Tưởng Hân Vy căng thẳng, liếc nhìn xung quanh, sợ ba mẹ sẽ bắt gặp.
Hạng Kình Hạo nhìn biểu tình xấu hổ của cô, trầm thấp cười: “Hôn một cái liền đỏ mặt, về sau hôn lâu hơn một chút thì phải làm sao bây giờ? Có phải sẽ ngắt xỉu không?”
Mặt Tưởng Hân Vy nháy mắt đỏ bừng: “Mới không đâu!”
“ÀI Phải không? Vậy hôm nào thử xem.” Hạng Kình Hào dua cô.
Tuông Hán Vy láp túc dáy anh: “Không cán, anh vô truóc di!”
“Buoc! Väy anh di truóc! Nhó phäi nghť dén anh, anh nhát dinh sé nhó em.”
Hang Kinh Hao nói xong lién váy tay vój cô, ngôi väo xe côn không guén ha cúa kính xuóng nhin theo cô.
Tuóng Hán Vy phát tay vói anh, trong ánh mát hién lén ngot ngäo, nhin xe anh rôi di, cô cíing xoay nguči guay vé nhä! Hang Kinh Hao nhám mát lai, dinh ngú môt chút thi dién thoai cúa anh vang lén.
Anh cám láv, láp túc nghe máy: “Alo!”
“Thiéu gia, phông thí nghiém nuóc D xáy ra chuvén, cáu có thé láp túc sang däy môt chuvén không?”
“Xáy ra chuvén gi?”
“Môt só Ivong lón thuóc mói cia chúng ta bi trôm.”
“Cái gi?”
Mí mát Hang Kinh Hao khé giát môt cái, anh biét rô só thuóc dó có ý nghľa gi.
“Buoc.
Tôi láp túc gua dó.
Khóng ché hién truóng, không duoc dé bát cú ai ra väo, chô tôj dén.”
Hang Kinh Hao nói xong, lién nói vój vé si truóc mät: “Dén san bay, láp túc di nuóc D.”
Hang Kinh Hao láy ra ipad, nhán duoc hinh ánh phông thí nghiém nuóc D bi dánh cáp, hién truóng lá môt mänh hôn loan, tú lanh thuóc cúa anh cúng tróng rông.