“Tôi cúp máy trước đây.”
Hạng Kình Hạo còn muốn đi gặp thái gia gia, bởi vì ông đang chờ anh đến nói chuyện phiếm.
“Đừng…”
Tưởng Hân Vy không muốn ngắt mày.
Anh mắt trí nhớ, cũng liền quên mắt quan hệ của họ, bọn họ căn bản sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Có thể còn mắt đi liên lạc của anh.
“Còn có việc gì sao?” Hạng Kình Hạo trầm tháp hỏi.
“Em… anh đừng xóa số điện thoại của em được không?”
Tưởng Hân Vy hèn mọn thỉnh cầu.
Bởi vì thân phận thật của Hạng Kình Hạo, cô có chút với không tới.
Nếu trong buổi hôn lễ kia cô không liều lĩnh thực hiện nụ hôn kia, có lẽ anh đã không yêu cô.
Nhưng hiện tại, anh đã quên hết tất cả, cô ở trong lòng anh chỉ là một người xa lạ.
Cô sợ hãi đột nhiên sẽ mắt hết toàn bộ liên lạc với anh.
“Được! Tôi sẽ không xóa.”
Hạng Kình Hạo thấp giọng cam đoan, lúc này mẹ anh ngoài cửa gọi vào: “Kình Hạo, ông cụ gọi con này.”
“Vâng! Con lập tức qua đó.”
Hạng Kình Hạo đáp lại, nói với cô gái bên kia điện thoại: *Tôi phải cúp đây, lần sau liên lạc lại, tạm biệt.”
Nói xong anh liền ngắt máy, mà anh không hề biết, cô gái bên kia điện thoại đã rơi lệ đầy mặt, Tưởng Hân Vy rốt cục không nhịn được mà tựa vào bàn khóc lên.
Lòng cô thật sự rất đau!
Tiếng khóc của Tưởng Hân Vy khiến Lý Lâm đi ngang qua chú ý tới, cô ấy kinh ngạc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cô gái đang gục trên bàn bi thương khóc lớn, cô ấy vỗ bả vai Tưởng Hân Vy: “Hân Vy, em làm sao vậy? Ai chọc giận em?”
Tưởng Hân Vy nức nở vài tiếng, vừa lau nước mắt, vừa lắc đâu: “Em… em không sao.”
Lý Lâm nhìn ra được cô chẳng những có chuyện, hơn nữa còn gặp chuyện lớn, cô ấy vỗ nhẹ bả vai cô an ủi một câu: “Nếu em muốn xin nghĩ cứ trực tiếp đi nói một tiếng đi.”
Nói xong Lý Lâm liền rời đi, Tưởng Hân Vy vẫn khóc như: cũ, nhưng cô không tiếp tục không ra tiếng nữa, chỉ im lặng rơi lệ, so với việc gào khóc một trận càng khiến người khác tan nát cõi lòng hơn.
Trong đầu Tưởng Hân Vy toàn bộ là âm thanh xa cách lãnh đạm của Hạng Kình Hạo, giống như hoàn toàn đã trở thành hai người xa lạ.
Tưởng Hân Vy khóc đến đỏ mắt, đối với tình huống lúc này cô không biết nên làm gì bây giờ, nhưng mà chỉ cần nghĩ phải chia tay với anh, trong lòng liền vô cùng khó chịu.
Tuy rằng thời gian hai người hẹn hò ngắn ngủi, thậm chỉ còn chưa tiến thêm một bước, nhưng cô lại quá thích anh.
Tưởng Hân Vy mở máy tính nhìn lại những tắm ảnh chụp lần trước, Hạng Kình Hạo trong ảnh mỉm cười nhìn cô, trong mắt tỏa ra ánh sáng, ôn nhu cùng lưu luyến.
Tưởng Hân Vy đột nhiên rất muốn di tìm anh, dù anh đã mắt trí nhớ quên mắt cô, cô vẫn muốn nhìn thấy anh, muốn biết anh có bị thương không?
Tưởng Hân Vy nghĩ tới Hình Liệt Hàn, anh ấy nhất dịnh biết nhà của anh ở đâu! Chỉ cần cho cô địa chỉ, mặc kệ xa thế nào cô cũng sẽ đi tìm.
Tưởng Hân Vy liền gọi cho ba mình xin số điện thoại của Hình Liệt Hàn, trực tiếp gọi qua.
*Alo! Ai vậy?” Bên kia truyền đến âm thanh của Hình Liệt Hàn.
*Anh họ, em là Hân Vy.” Tưởng Hân Vy trấn định trả lời.
“Hân Vy à? Có việc gì sao?” Hình Liệt Hàn lập tức quan tâm hỏi.
“Anh họ, em muốn hỏi anh, anh có biết địa chỉ của Hạng Kình Hạo không?”
Hình Liệt Hàn hơi ngắn ra, có chút kinh ngạc hỏi ngược lại: “Hân Vy, không phải em cùng Kình Hạo đi du lịch sao?
Trở về nhanh như vậy? Cậu ấy không nói cho em biết cậu ấy ở đâu sao?”
“Bọn em trở về 3 ngày trước, sau khi trở về anh ấy đột nhiên có việc phải ra nước ngoài, anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
“Cái gì? Cậu ấy xảy ra chuyện gì?” Hình Liệt Hàn vẫn chưa nhận được tin tức gì.