Hạng gia.
Ban công phòng ngủ ở lầu ba, Hạng Kình Hạo chống tay vào lan can, nhìn vươn hoa bên ngoài, anh muốn tìm kiếm ký ức đã mắt đi, có lẽ ở nơi này lâu đối với nơi này sẽ có một chút cảm giác quen thuộc.
Trước mắt, ba anh vì tính mạng của anh mà không muốn anh tiếp xúc với công việc của gi đình, hết thảy đều giao cho chú út anh quản lý.
Tất nhiên chuyện Hạng Kình Hạo mất trí nhớ đã được Hạng gia giữ bí mật, không để cho những kẻ khác thừa dịp này mà có âm mưu với Hạng Kình Hạo.
Lúc anh xuất thần liền nghe cửa bị gõ vang, Hạng Kình Hạo thấp giọng nói: “Vào đi!”
Người đẩy cửa vào là một cô gái ăn mặc vô cùng gợi cảm, mái tóc màu rượu đỏ uốn xoăn, trang điểm tinh xảo, lúc ánh mắt cô ta nhìn thấy Hạng Kình Hạo liền trở nên kích động, thậm chí có chút cần thận dò xét.
“Anh Kình Hạo, anh còn nhớ em không? Em là Mị Lạp!”
Mị Lạp ôn nhu dò hỏi, đương nhiên cô ta có cơ hội lần nữa lập lại hình tượng trước mặt Hạng Kình Hạo sẽ trở nên thật thục nữ.
Tuyệt đối sẽ không để anh phát giác ra thủ đoạn trước kia cô ta dùng để dây dưa với anh, bí mật này chỉ có cô ta và Hạng Kình Hạo biết.
Đó là vào bữa tiệc hai năm trước, cô ta hạ thuốc vào rượu của anh, sau đó cô ta liền tiền vào phòng khách sạn của anh, nghĩ rằng làm như vậy anh sẽ chấp nhận cô ta, nhưng mà sau khi Hạng Kình Hạo biết được đã vô cùng tức giận đuổi cô ta khỏi khách sạn.
Thời gian sau đó, Hạng Kình Hạo đối với cô ta liền vô cùng lãnh đạm, cô ta vô cùng khó chịu, từ nhỏ cô ta đã thích anh!
Mị Lạp nhìn người đàn ông trước mắt một thân sơ mi nhàn nhã cùng quần tây dài, vô cùng mê.
Anh vừa liếc mắt một cái hồn cô ta liền bị câu đi.
“Mi Lạp?”
Hạng Kình Hạo nhíu mày hỏi, đối với cô gái này anh không có chút ấn tượng nào.
“Em là Mị Lạp từ nhỏ lớn lên với anh, anh quên em sao?
Anh Kình Hạo sao anh lại có thể quên em?”
Mắt Mị Lạp lập tức đỏ lên, bộ dạng ủy khuất điềm đạm, giống như chuyện anh quên mất cô ta là chuyện quan trọng thế nào.
Hạng Kình Hạo nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, tôi hiện tại rất nhiều người đều không nhớ rõ.”
Mị Lạp lập tức đi về phía trước, ôm lấy thắt lưng anh, ở trong lòng anh lắc đầu nói: “Không quan trọng, chỉ cần anh bình an vô sự là tốt rồi, anh không nhớ em, em có thể giúp anh nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp ngọt ngào của chúng ta”
Đáy mắt Hạng Kình Hạo liền hiện lên chút ảo não, chẳng lẽ trước đây anh là một tên hoa tâm như vậy? Tối hôm qua không phải mới có một cô gái khóc vì anh sao? Hôm nay lại có một người?
Hạng Kình Hạo hiện tại không thích bị người khác đụng chạm, anh vươn tay vặn mở cánh tay Mị Lạp, đẩy cô ta ra: *Cảm ơn quan tâm, hiện tại cô có thể nói cho tôi biết chúng ta trước đây đã phát sinh chuyện gì không?”
“Anh Kình Hạo, em là bạn gái của anh! Em cũng không phải người khác, trước khi anh mắt trí nhớ chúng ta đã sớm ở bên nhau rồi.”
Mị Lạp lập tức hốt hoảng nói.
Dù sao hai năm này cô ta ở Hạng gia xây dựng một hình tượng tốt đẹp vô cùng, các trưởng bối đều thích cô ta, hiện tại cho dù cô ta nói mình và Hạng Kình Hạo yêu nhau người khác cũng sẽ tin tưởng.
Hạng Kinh Hạo đánh giá cô gái trước mắt, đẹp thì đẹp, nhưng anh đến một chút động tâm cũng không có.
Thậm chí khuôn mặt này cũng không thể gợi lên cho anh chút cảm giác gì.
Chẳng lẽ sau khi mắt trí nhớ sự yêu thích của anh cũng thay đổi rồi?
“Vậy cô nói một chút về chuyện tình cảm của chúng ta đi.”
Hạng Kình Hạo ngồi xuống ghế sô pha, mang theo ý muốn lắng nghe đối diện Mị Lạp.
Sáng sớm ở nước R, máy bay tư nhân vững vàng hạ cánh, là máy bay của Tưởng Hân Vy.
Tiếp viên hàng không mang hàng lý của cô xuống đến cổng đón khách, ở đó đã có một người đàn ông trung niên da trắng đứng chờ cô.
“Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Richard tiên sinh không?”
Tưởng Hân Vy hỏi ông.
“Tưởng tiểu thư xin chào, tôi chính là Richard, trợ lý riêng của Hạng thiều gia.”
Richard gật đầu, lần này ông không cùng Hạng Kình Hạo về nhà, cho nên cũng không biết rõ quan hệ của Hạng Kình Hạo với cô.
*Xin hỏi hiện tại tôi có thể đi gặp thiếu gia của ông không?”