Đột nhiên, ông Hạng, Hạng Tư Niên từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Hạng phu nhân lập tức đi tới đón ông: “Sao thế?”
“Sau khi điều tra rõ ràng, phòng thí nghiệm vẫn không điều tra được thân phận của kẻ đó, cũng không có tin tức gì về số thuốc bị trộm mắt.”
Hạng phu nhân thở dài: “Đến cả Bạc Hàn mà cũng không điều tra được, chứng tỏ chuyện này nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng nhiều.”
“Ba, con thật sự rất muốn khôi phục trí nhớ, chịu trách nhiệm với gia tộc.” Hạng Kình Hạo nhíu mày nói.
“Tạm thời con đừng hành động lung tung, cứ ở nhà đi! Ba và ông nội đã bắt đầu nghiên cứu thuốc giải rồi, nhanh thì cũng phải một năm, chậm thì mấy năm.
Con kiên trì một chút.” Hạng Tư Niên nhìn con trai, không dám coi nhẹ chuyện này.
Hạng Kình Hạo chống trán, anh có lòng nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Hiện giờ anh đã quên mát rất nhiều chuyện, những gì học được cũng quên rất nhiều, phải làm lại từ đầu.
Đối với Hạng Kình Hạo, những thứ đó không phải là vấn đề.
Hiện giờ anh chỉ muốn hóa giải nguy cơ lần này để người nhà yên tâm.
“Kình Hạo, con yên tâm, chú con nhất định sẽ tìm ra chân tướng.” Hạng phu nhân an ủi con trai, bà rất chắc chắn về năng lực của người này.
Hạng Kình Hạo gật đầu, anh cũng chỉ có thế bình tĩnh mà thôi.
Nhân lúc này, anh sẽ tìm hiểu những chuyện trước đây, mau chóng tìm lại trí nhớ.
“Nhà chúng ta có khách, là bạn của Kình Hạo ở nước Z!
Là một cô gái đấy.” Hạng phu nhân nói với chồng mình.
Hạng Tư Niên gật đầu, vẻ mặt giãn ra một chút: “Tôi nhận được điện thoại của Hình Liệt Hàn tiên sinh, cô gái đó là em họ của cậu ấy, trước kia rất thân thiết với Kình Hạo.
Chúng ta phải chăm sóc con bé thật tốt.”
“Chuyện này cứ giao cho con!” Hạng Kình Hạo lập tức giành phần.
Hạng Kình Hạo lên lầu, vào phòng ngủ của mình.
Tưởng Hân Vy vẫn đang nghỉ ngơi, anh lấy một cuốn sách từ trên giá xuống, ngồi ở sô pha đọc sách.
Đang là buổi trưa, phòng ngủ rất yên tĩnh.
Ánh mát Hạng Kình Hạo thỉnh thoảng lại rời khỏi trang sách, nhìn lên cô gái đang ngủ.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, vẻ điềm tĩnh khi ngủ say của cô khiến trái tim anh bồn chồn không yên.
Dường như, có cô ở đây, tâm trạng của anh có thể bình tĩnh lại vậy.
Anh hy vọng, khi anh mắt trí nhớ, cô vẫn sẽ ở bên anh như vậy.
Cùng lúc đó, ở một gia tộc khác thuộc nước R, Mị Lạp về tới nhà, tâm trạng rất tệ.
Vốn dĩ cô ta rất vui vẻ vì đã lừa được Hạng Kình Hạo, trở thành bạn gái của anh.
Nhưng một cô gái lại đột nhiên xuất hiện chen vào giữa, cướp đi toàn bộ sự chú ý của Hạng Kình Hạo.
Điều này khiến Mị Lạp rất tức giận, cô ta không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được.
“Tức chết mất thôi.” Mị Lạp tức giận ném chiếc gối trên ghế sô pha xuống đắt, suýt thì ném trúng một người.
Một cô gái vừa ôm sách vở từ tầng hai bước xuống bị dọa sợ hết hồn, cô ta nhặt chiếc gói lên, đặt lại lên sô pha rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chị, chị sao thế? Tâm trạng không tốt sao?”
Mị Lạp thấy cô gái kia, sắc mặt càng sa sằm xuống, hừ một tiếng, chẳng nói gì thêm.
Cô gái kia mỉm cười nói: “Chị, có muốn ra ngoài giải sầu không.
Em nghe nói có một nhà hàng mới mở rất được…”
Mị Lạp quay lại nhìn cô ta: “Hôm nay em không đi làm sao?”
“Có chứ, bây giờ em phải đi ngay.
Trùng hợp là em làm ở một nhà hàng Tây, đồ ăn không tệ, rất đúng vị.
Chị sẽ hài lòng đấy!” Cô gái kia nói xong còn mỉm cười vẫy tay: “Em đi trước đây.”
“Em ra ngoài tuyệt đối không được nói em là em gái chị, chị chẳng biết giấu mặt vào đâu đâu.” Mị Lạp nói với theo cảnh cáo.
Cô gái kia xoay người lại, thật thà gật đầu: “Chị, yên tâm đi! Em sẽ không nói đâu.”
Nói rồi, cô bước ra ngoài, chào hỏi hai người giúp việc rồi lên xe đi làm.
Hai người giúp việc nhìn nhau, lắc đầu.
Cô gái lớn lên trong gia đình giàu có mà vẫn muốn ra ngoài làm công kiếm tiền? Có lẽ tiền lương cô ấy được trả còn chẳng bằng tiền lương của bọn họ!
Nhưng ai bảo cô ấy là con gái được lão gia và phu nhân nhận nuôi chứ? Không giống Mị Lạp tiểu thư, là con gái ruột.