Mị Lạp cắn môi, ngày càng ảo não.
Cô ta thật sự không hiểu tại sao ba mẹ không sinh em cho cô, mà lại tới nước Z nhận nuôi con gái.
Người ngoài thì mãi vẫn là người ngoài.
Càng lớn cô càng cảm thấy phiền phức.
Trước đây khi mới nhận con bé về, ba mẹ nói để con bé làm bạn với cô, cô thấy con bé chỉ khiến cô tức giận.
Cô em gái nuôi này khiến Mị Lạp buồn phiền là vì, càng lớn cô càng xinh đẹp.
Có khi cả nhà cùng ra ngoài, những người khác không nhìn cô mà lại nhìn cô em gái nuôi này.
Tất nhiên Mị Lạp cũng chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Trong lòng cô chỉ có đại thiếu gia Hạng Kình Hạo giàu có mà thôi.
Những người đàn ông gia cảnh tầm thường, sao có thể lọt vào mắt cô chứ?
Người giúp việc nghe thấy tiếng vứt đồ trong nhà, sợ tới mức không dám vào trong, chỉ đứng trước cửa.
Bọn họ biết rõ tính khí của đại tiểu thư thế nào, động một chút là tức giận.
“Không được, nhất định phải tìm cơ hội đuổi con bé này đi.” Mị Lạp cắn răng, hung hăng nói.
Hạng gia, Tưởng Hân Vy đang ngủ say thì mơ thấy ác mộng.
“Đừng đi… đừng bỏ em lại…” Bàn tay nhỏ của cô hoảng loạn quơ giữa không trung như thể muốn nắm lấy ai đó.
Hạng Kình Hạo lập tức đặt cuốn sách trên tay xuống, nhẹ nhàng gọi cô: “Hân Vy.”
Tưởng Hân Vy nắm tay anh, đặt lên mặt cô, mơ màng cầu xin: “Đừng đi, đừng bỏ em lại!”
Hạng Kình Hạo không khỏi đau lòng, cô đang sợ anh sẽ bỏ đi ư?
“Anh ở đây, anh không hề bỏ em lại!” Hạng Kình Hạo cúi người xuống sát Tưởng Hân Vy.
Tưởng Hân Vy nghe thấy giọng nói của anh, cũng sực tỉnh lại từ cơn mơ.
Cô mở mắt ra, gương mặt đẹp trai chỉ cách cô nửa bàn tay khiến Tưởng Hân Vy giật mình.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, có chút tái nhọt, đột nhiên đỏ bừng lên.
Hạng Kình Hạo mỉm cười, hơi thẳng người dậy rồi hỏi: “Em mơ thầy ác mộng sao?”
“Ừ!” Tưởng Hân Vy gật đầu.
“Mơ thấy anh bỏ em lại sao?” Hạng Kình Hạo thấp giọng hỏi.
Tưởng Hân Vy kinh ngạc nhìn anh: “Làm sao anh biết?”
Tắt nhiên là cô không biết vừa rồi mình sốt ruột đến mức nói mớ.
“Anh đoán.” Hạng Kình Hạo nói xong, giúp cô vuốt mái tóc rối: “Có muốn ngủ tiếp không?”
Trái tim Tưởng Hân Vy rung động.
Khoảnh khắc này, ánh mắt của anh, hành động của anh giống hệt như khi anh chưa mắt trí nhớ, còn là bạn của cô.
Tưởng Hân Vy nắm chặt tay Hạng Kình Hạo, không nói lời nào, chỉ nắm chặt.
Vừa rồi cô mơ thấy một giấc mơ, Hạng Kình Hạo mắt trí nhớ, bỏ cô lại khiến cô rất đau khổ.
Hạng Kình Hạo lại cúi người xuống, chân thành nhìn cô rồi hứa: “Yên tâm, anh thật sự không bỏ em lại đâu.”
Tưởng Hân Vy có chút tiếc nuối buông tay Hạng Kình Hạo ra.
Hạng Kình Hạo thấy cô vừa đáng yêu lại đáng thương, trái tim anh rung động, cúi xuống hôn lên má cô.
Anh cảm thấy, anh có quyền làm như vậy.
Mặt Tưởng Hân Vy ửng đỏ, mặc dù hai người đã bày tỏ tình cảm với nhau nhưng vẫn ít khi có hành động thân mật, chỉ mới hôn môi một lần.
Giọng nói của Hạng Kình Hạo khàn đi một chút: “Anh có thể hỏi em một chuyện không?”
“Ừm!” Tưởng Hân Vy gật đầu.
“Chúng ta tiến triển đến đâu rồi?” Ánh mắt Hạng Kình Hạo mê hoặc, nhìn Tưởng Hân Vy.
Tưởng Hân Vy xấu hổ đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng vào anh.
Thậm chí cô còn có chút ngạc nhiên, anh thật sự không nhớ ư?
“Chúng ta… chỉ mới hôn môi thôi.” Tưởng Hân Vy xấu hỗ thành thật đáp.
Hạng Kình Hạo bối rồi, anh tự chủ tốt đến vậy sao? Làm thế nào mà anh chịu đựng được vậy?
Tưởng Hân Vy rời khỏi phòng ngủ của Hạng Kình Hạo rồi xuống lầu.
Hạng Kình Hạo giới thiệu nhà của mình với cô.
Trang viên rộng lớn, chia thành nhiều khu vực sinh sống.
Ông nội và ông cụ của Hạng Kình Hạo sống ở khu vực khác.