“Tưởng tiểu thư, cháu đừng khách sáo, cứ nghỉ ngơi ở nhà chúng tôi đi! Cháu là khách quý của nhà dì.” Hạng phu nhân vui vẻ quan sát Tưởng Hân Vy.
Dù sao hai người cũng tới từ cùng một đất nước, so với những cô gái tóc vàng mắt xanh khác Hạng phu nhân vẫn thích Tưởng Hân Vy hơn.
Bà thích cô gái giống như Tưởng Hân Vy, có khuôn mặt xinh đẹp đậm nét Á Đông, dịu dàng thanh thoát, đôi mắt trong trẻo, nhìn là thấy có số tốt cho chồng.
“Cảm ơn dì, có lẽ cháu phải làm phiền gia đình ta mấy ngày.” Tưởng Hân Vy cảm kích nói.
“Không sao, Tưởng tiểu thư thích ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu.
Con trai dì, Hạng Kình Hạo cần người bầu bạn, cháu có ở bên nó, chú dì vui mừng không kịp!” Hạng phu nhân quả thực rất hy vọng Tưởng Hân Vy sẽ ở lại.
“Phải đấy, Tưởng tiểu thư đừng khách sáo, cứ coi đây là nhà mình đi!” Hạng Tư Niên cũng có suy nghĩ giống vợ.
Hiện giờ con trai bọn họ đang ở nhà, lại bị mắt trí nhớ.
Có người ở bên, con trai họ sẽ không buồn chán.
Có lẽ Hạng Kình Hạo là người vui vẻ nhất.
Tưởng Hân Vy đến đây, quả thực đã chữa trị được tính nóng vội của Hạng Kình Hạo.
Mặc dù anh bị mất trí nhớ nhưng lại không hề sốt sắng.
Anh tin rằng mình sẽ nhớ lại mọi chuyện.
“Hân Vy, lát nữa anh đưa em tới gặp ông nội và ông cụ nhé.” Hạng Kình Hạo sốt ruột đưa cô đi gặp toàn bộ người thân của mình.
“Ừ.” Tưởng Hân Vy đoán được suy nghĩ của anh, trong lòng cũng rất vui, còn có chút xấu hồ.
Tưởng phu nhân đang chuẩn bị đồ ăn cho Tưởng Hân Vy.
Con trai bà lo lắng đến mức buổi trưa không ăn cơm, bà yêu cầu nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn.
Tưởng Hân Vy nhìn ngắm trang viên tráng lệ như trong truyện cổ tích.
Cô cảm thấy, mọi sinh hoạt bình thường ở nơi này đều trở nên đẹp đẽ hơn.
“Nhà anh đẹp quá.” Tưởng Hân Vy khen ngợi.
“Em có thích không? Em thích thì ở lại lâu một chút.” Hạng Kình Hạo quay lại, chăm chú nhìn cô.
Tưởng Hân Vy xáu hổ cắn môi: “Không phải trước đây anh từng tìm nhà ở trong nước sao, mọi người chuẩn bị chuyển về đó sao?”
“Hiện giờ anh đã mắt trí nhớ, có lẽ chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian.
Phòng thí nghiệm của ba anh ở đây, mọi người đang nghiên cứu điều chế thuốc giải cho anh.”
Hạng Kình Hạo nói xong, lại nhìn Tưởng Hân Vy không rời: “Em có đồng ý ở đây với anh không?”
Tưởng Hân Vy bị Hạng Kình Hạo nhìn chằm chằm, có chút bối rối nhưng suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là, tắt nhiên cô muốn ở đây với anh, ở bao lâu cũng được.
Hạng Kình Hạo híp mắt lại, mong chờ câu trả lời của cô.
Như thể nhất định anh phải chờ được một đáp án chắc chắn của cô mới thôi.
Tưởng Hân Vy suy nghĩ một chút.
Dù sao hiện giờ cô đã có thể tùy ý tìm cảm hứng sáng tạo, ba mẹ cũng cho phép.
Hơn nữa, cô đã quyết định cả đời này chỉ yêu mình Hạng Kình Hạo.
“Được! Em đồng ý!” Tưởng Hân Vy ngẳng đầu lên đáp.
Hạng Kình Hạo mỉm cười mừng rỡ, anh bước tới gần cô.
Tưởng Hân Vy tưởng rằng anh kích động đến mức muốn hôn cô, liền xấu hổ trừng mắt, căng thẳng nhìn Hạng Kình Hạo.
Hạng Kình Hạo nắm tay cô, cúi người ghé sát vào người cô: “Nhà anh rất rộng, anh phải nắm tay em, nếu không em sẽ bị lạc đấy!”
Tưởng Hân Vy phì cười: “Còn lâu em mới bị lạc!”
Hạng Kình Hạo mỉm cười, có chút ngang ngược: “Không lạc thì anh vẫn nắm tay em.”
Cô không thể phối hợp với anh một chút sao? Anh chỉ đang kiếm cớ để nắm tay cô thôi mà!
Tưởng Hân Vy tùy ý để Hạng Kình Hạo nắm tay đi vào vườn hoa đẹp như tranh vẽ.
Ánh mặt trời vừa đủ, gió nhẹ thổi, Tưởng Hân Vy khẽ mỉm cười, trong lòng hạnh phúc không kể xiết.
Tưởng Hân Vy được Hạng Kình Hạo đưa tới chỗ ông nội và ông có.
Mặc dù là ba con nhưng hai người đều đã lớn tuổi, ông nội của Hạng Kình hạo hơn bảy mươi, ông cụ còn lớn tuổi hơn nữa.
“Ông cụ, ông nội, đây là Hân Vy, là bạn gái của cháu.”
Hạng Kình Hạo giới thiệu với hai bậc trưởng bối.