Hạng Kình Hạo mỉm cười cầm lấy.
Tưởng Hân Vy nhìn thấy nụ cười của anh liền quay người đi, không khỏi xáu hổ: “Không được cười, em ra ngoài gấp gáp nên vẫn chưa kịp thu dọn.”
Hạng Kình Hạo lập tức nín cười: “Được, anh không cười.”
Hạng Kình Hạo mở album ảnh, Tưởng Hân Vy cũng tới xem cùng.
Bức ảnh đầu tiên là phong cảnh hai người chụp trên đường đi du lịch.
Từ những tắm hình này có thể biết được bọn họ đi chơi rất vui, phong cảnh rất đẹp.
Sau đó, Hạng Kình Hạo mở tới bức hình đầu tiên có sự xuất hiện của anh, là hình chụp trộm.
Tưởng Hân Vy xấu hổ, đúng là tắm hình đầu tiên này cô chụp trộm, góc chụp rất tốt, khuôn mặt đẹp trai của Hạng Kình Hạo rất thu hút.
Hạng Kình Hạo lại cong môi, lướt qua hình khác.
Tấm hình này chụp anh đang cười rất tươi, ánh mắt chăm chú nhìn người chụp hình.
Những tắm hình này của anh đều cười tươi.
Quả nhiên tình cảm của anh không hề thay đổi, anh vừa gặp đã yêu Tưởng Hân Vy.
Những tắm hình tiếp theo có cả Tưởng Hân Vy.
Trong hình, có khi cô xấu hỗổ tránh đi, có khi che miệng né máy ảnh.
Nhưng những tắm hình này đều khiến Hạng Kình Hạo rất thích, ánh mắt anh nhìn sang cô.
Tưởng Hân Vy xấu hổ.
Hạng Kình Hạo nghiêng người tới, bàn tay anh giữ gáy cô lại, hôn lên trán cô: “Xin lỗi, anh khiến em lo lắng rôi!”
Mặc dù Tưởng Hân Vy lo lắng thật nhưng cô không cần anh xin lỗi.
Trải qua tất cả những chuyện này, cô đau lòng còn chẳng kịp ấy chứ! Tưởng Hân Vy ôm lấy Hạng Kình Hạo, lắc đầu nói: “Đừng xin lỗi em, em chỉ lo lắng sợ hãi một chút mà thôi, so với vết thương của anh thì có là gì?
Chỉ cần anh bình an là được!”
Trái tim Hạng Kình Hạo vô cùng ấm áp.
Sau khi anh bị mắt trí nhớ, điều anh cần nhất là có người thật sự tin tưởng ở bên cạnh anh.
Người nhà thì khỏi phải nói tới, đến người anh yêu cũng hiểu cho anh như vậy, khiến anh cảm thấy như vậy là đủ lắm rồi.
Hạng Kình Hạo xoa gáy cô, hôn cô lần nữa rồi nói: “Em thu dọn vali, chuyển tới phòng ngủ bên cạnh phòng của anh đi.”
Tưởng Hân Vy ngẩn người.
Cô ngắng đầu nhìn anh, không phải đây là phòng dành cho khách sao?
Dường như Hạng Kình Hạo nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh mỉm cười ghé sát vào cô: “Em không phải khách mời thông thường, em là người quan trọng nhát với anh.”
Nói xong, ánh mắt Hạng Kình Hạo thoáng mong chờ: “Hay.
là, em không muốn ở sát phòng của anh?”
Tưởng Hân Vy vội lắc đầu, tất nhiên là không phải: “Em đồng ý.”
Hạng Kình Hạo vui vẻ mỉm cười, anh chủ động giúp cô khóa vali lại rồi xách lên, ra hiệu cho cô: “Đi theo anh.”
Tưởng Hân Vy nắm tay Hạng Kình Hạo, để anh đưa cô tới phòng mới.
Hạng phu nhân nghe người giúp việc báo lại chuyện này cũng cảm thấy nên như vậy.
Vị trí của Tưởng Hân Vy trong lòng con trai, chẳng cần nói ra cũng biết.
Bà thật sự hy vọng con trai sẽ lấy Tưởng Hân Vy về làm con dâu mình.
“Mọi người lên đó xem thử có cần thay đổi gì không, nếu có thì phải đổi ngay, nhất định phải khiến Tưởng tiểu thư: hài lòng nhát.”
Hạng phu nhân chỉ giao việc cho người giúp việc mà không đích thân lên trên.
Dù sao Tưởng Hân Vy và con trai cũng đang ở trong thế giới của hai người, người lớn như bà không tiện xen vào, chỉ cần âm thầm quan tâm là được rồi.
Căn phòng của Tưởng Hân Vy rất sang trọng, cũng rất ấm áp.
Người giúp việc giúp cô trang trí lại chiếc giường theo sở thích của con gái, còn đặt thêm nhiều món đồ xinh xinh biến căn phòng này trở thành phòng của con gái.
Tưởng Hân Vy có chút ngây người đứng ở một bên nhìn người giúp việc đi tới đi lui, thay đổi vị trí đồ vật trong phòng khiến cô cảm thấy bọn họ đang chuẩn bị cho cô một căn phòng để ở lại lâu dài vậy.
Tưởng Hân Vy cầm điện thoại di động lên gọi cho ba mẹ, thông báo cô đã an toàn tới Hạng gia, bảo ba mẹ đừng lo lắng.
Ba mẹ cô không hê lo lăng, con gái đã lớn, cũng nên có không gian riêng của mình rồi.
Tưởng Hân Vy lại gọi cho Hình Liệt Hàn một cuộc điện thoại, cảm ơn anh họ đã sắp xếp chuyến đi này giúp cô.
Qua điện thoại, Hình Liệt Hàn cũng rất quan tâm tới mối quan hệ của cô và Hạng Kình Hạo.
Tưởng Hân Vy thành thật nói cho anh họ biết mặc dù Hạng Kình Hạo đã mắt trí nhớ nhưng tình cảm thì không hề thay đồi.
Gọi xong hai cuộc điện thoại, Tưởng Hân Vy quay về thì phòng của cô đã được sắp xếp xong, người giúp việc rất lịch sự chào hỏi cô rồi đóng cửa ra ngoài.