Ánh mắt Mị Lạp nhìn chằm chằm Tưởng Hân Vy, Tưởng Hân Vy lại nhìn cái chân bị thương của Mị Lạp.
Vừa rồi Mị Lạp chỉ muốn diễn khổ nhục kế nên mới cố ý làm chân mình bị thương.
Không ngờ cô ta lại gây ra vết thương nặng thế này.
Hiện giờ cô ta cũng chẳng nghĩ tới cơn đau, chỉ muốn Hạng Kình Hạo tới hỏi han mà thôi.
“Vết thương của cô khá nghiêm trọng, quay về băng bó đi!” Tưởng Hân Vy đứng dậy nói: “Có cần tôi dìu cô không?”
“Không cần!” Mị Lạp cau có, sau đó lại gọi Hạng Kình Hạo: “Anh Kình Hạo, anh có thể bề em về không? Đau quá…”
Hạng Kinh Hạo đi tới nhưng cũng không đồng ý ngay.
Anh nhìn Tưởng Hân Vy, như thể bất cứ chuyện cũng phải được cô cho phép thì anh mới làm vậy.
Tưởng Hân Vy biết hiện giờ người giúp việc đều đang ở sảnh, gọi bọn họ tới cũng khá phiền phức.
“Anh đưa cô ấy về vậy!” Tưởng Hân Vy lên tiếng.
Mị Lạp ngắn người, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Tưởng Hân Vy.
Tại sao cô lại đồng ý chứ? Lẽ ra cô phải phản đối mới đúng!
“Tất nhiên là vì Hân Vy quan tâm cô như thế nên tôi sẽ đưa cô về.” Hạng Kình Hạo nói rồi, cúi xuống bề Mị Lạp lên.
Mị Lạp lập tức vòng tay qua cổ anh, thừa cơ thân mật với Hạng Kình Hạo.
“Em ở đây ngắm hoa.” Tưởng Hân Vy không theo hai người vào nhà.
Mị Lạp vốn định ra vẻ đắc ý trước mặt Tưởng Hân Vy, nhưng khi nhìn sang Tưởng Hân Vy cô ta lại nhân ra, Tưởng Hân Vy đang nhìn một bông hoa.
Bóng người Tưởng Hân Vy tỏa ra khí chất ngời ngời, như thể được bao phủ bởi một vàng sáng đầy lương thiện.
Cảnh tượng này khiến Mị Lạp ngây người quên mắt mình đang nằm trong lòng Hạng Kình Hạo, mãi tới khi không nhìn thấy Tưởng Hân Vy nữa cô ta mới sực tỉnh.
“Anh Kình Hạo, cảm ơn anh.” Mị Lạp nhân cơ hội Tưởng Hân Vy không có mặt, muón chiếm lấy tình cảm của Hạng Kình Hạo.
“Cô nên cảm ơn Hân Vy, tôi làm theo ý của cô ấy.
Nếu không, tôi sẽ để người giúp việc đưa cô về.” Giọng nói của Hạng Kình Hạo rất lạnh nhạt, không hề có chút quan tâm.
“Anh thích Tưởng Hân Vy đến thế sao? Cô ta có gì tốt chứ.” Mị Lạp oán hận nói.
“Điểm tốt của cô ấy, có rất nhiều.” Hạng Kình Hạo nhướn mày quyền đoán nói.
Mị Lạp tức tối nhăn mặt lại.
Cho dù được anh bé, trong lòng cô ta vẫn rất khó chịu.
Cô ta được đối xử như vậy, còn phải nhờ phúc Tưởng Hân Vy sao?
Hạng Kình Hạo đưa cô ta về sảnh, đặt lên sô pha.
Hai vợ chồng Hán Sâm rất lo lắng, người giúp việc đem hòm thuốc tới bôi thuốc cho cô ta.
Khi Mị Lạp nhìn lên thì Hạng Kình Hạo đã đi rồi.
Hạng Kình Hạo quay lại tìm Tưởng Hân Vy, khiến Mị Lạp tức tối cắn răng.
Anh nhẫn tâm như vậy thật ư?
Nghê Sơ Tuyết ngồi bên cạnh quan tâm hỏi: “Chị, chị phải cần thận chứ?”
Mị Lạp lườm cô một cái, không để ý.
Có vẻ Nghê Sơ Tuyết đã quen với việc này rồi, nhưng sự lo lắng trong mắt cô là thật lòng.
Hạng Bạc Hàn chứng kiến chuyện này, anh híp mắt.
Ánh mắt của anh không hướng về Mị Lạp mà lại nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Cô tỏa ra khí chất lương thiện, còn Mị Lạp lại rất tùy hứng, đầy tức tối.
“Sơ Tuyết, con đỡ chị con đi nghỉ ngơi một lát đi!” Khắc Hy Á nói.
“Chị, em đưa chị đi nghỉ!” Nghê Sơ Tuyết đứng dậy.
Mị Lạp đặt tay vào lòng bàn tay Nghê Sơ Tuyết, giống như một nàng công chúa để người hầu đỡ vậy.
Nghê Sơ Tuyết chưa kịp đỡ lấy, Mị Lạp đứng không vững, cô ta tức giận nói: “Có phải cô lại muốn khiến tôi ngã thêm lần nữa không hả?”
Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, nhưng vẫn cẩn thận đỡ Mị Lạp đi nghỉ ngơi.
Hạng Bạc Hàn nhìn hai chị em nhà này, nhíu mày.
Hán Sâm chứng kiến chuyện này, cũng bát đắc dĩ mà lắc đầu nói: “Tính tình Mị Lạp quá mạnh mẽ.
Từ nhỏ tới lớn, Sơ Tuyết luôn bị con bé bắt nạt.”
“Chúng tôi cũng rất có gắng giúp hai chị em thân thiết hơn, nhưng vì thân phận của Sơ Tuyết nên Mị Lạp vẫn không coi con bé là em ruột.” Khắc Hy Á cũng cảm thấy bát lực.
“Hai người có nghĩ tới chuyện giúp Sơ Tuyết tìm ba mẹ ruột không?” Hạng Bạc Hàn tháp giọng hỏi.
“Năm đó khi chúng tôi nhận nuôi, làm thủ tục ở viện mồ côi, không biết ba mẹ ruột của con bé có còn sống hay.
không?”