“Mi Lạp, quan hệ hai gia đình, tôi có thể không tra cứu sai lầm này của cô.
Thế nhưng sau này đừng để tôi gặp cô nữa.”
Nói xong, Hạng Kình Hạo đứng dậy, Hạng Bạc Hàn cũng tao nhãn đứng dậy, sửa lại âu phục.
Anh nói với Mị Lạp: “Thích một người không sai, thế nhưng cô dùng sai thủ đoạn rồi, nên bị phản lại.
Sau này đừng làm thế nữa.”
Nói xong, hai chú cháu bỏ đi.
Mị Lạp một mình xấu hỗ ở lại căn phòng, cô ta muốn tự tử luôn quá, không ngờ lời nói dối của mình bị vạch trần dễ dàng như vậy.
Lúc này cô ta còn cảm nhận được sự căm ghét của Hạng Kình Hạo.
Lúc này cô ta tự bê đá đập chân, nếu như ban đầu cô ta không nói dối, biết đâu không phải kết cục này.
Mà bây giờ cô ta không thể nào cứu vãn.
Ở ngoài bãi đỗ xe, Hạng Kình Hạo nói với Hạng Bạc Hàn: “Chú nhỏ, cháu tới cửa hàng trang sức một lát.”
“Được, đi đi.
Chú đi gặp khách.” Hạng Bạc Hàn gật gù.
Hạng Kình Hạo đương nhiên đi chọn quà tặng cho Tưởng Hân Vy.
Mây hôm nay vì Mị Lạp mà cô chịu bao uât ức.
Mị Lạp lát sau đi ra khỏi quán cafe, cô ta trắng mặt, chẳng còn tự tin như ban nãy.
Hạng Kình Hạo chọn xong quà thì về nhà, anh lặng lẽ cầm lên tầng.
Tưởng Hân Vy hôm nay có tâm trạng tốt, cũng có linh cảm.
Bản phác dưới tay đã hoàn thành gần xong rồi.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Cô nghĩ người giúp việc đưa cafe, cô đáp: “Vào đi ạ.”
Cửa mở ra, cô lại thấy tiếng bước chân tràm ổn vang lên, cô vội ngẳng đầu nhìn qua, đã thấy Hạng Kình Hạo đưa tay tới, trong mắt là ý cười, thể hiện tâm trạng của anh rất tốt.
“Gặp Mị Lạp rồi sao?” Cô cười hỏi.
“Gặp rồi, có chú nhỏ ở đó.
Cô ta xấu hỗ không ngắng đầu lên được, không nhìn mặt anh.” Hạng Kình Hạo đáp lại kết quả lần này.
Cô thân là một người phụ nữ, có thể cảm nhận sự xấu hỗ khi bị vạch trần lời nói dối.
Cô cũng mong Mị Lap đừng gây sự nữa.
“Anh để tay sau lưng làm gì?” Cô thấy từ khi anh vào cửa tới giờ, tay trái cứ để sau.
Như thể giấu cái gì đó.
“Em đoán đi.”
“Đoán đúng có quà không?”
“Có, đoán đi.” Hạng Kình Hạo tháp giọng nói.
Cô không ngửi được hương hoa, vì vậy không phải hoa.
Mà đàn ông tặng quà cho phụ nữ, đa phần là trang sức.
“Là trang sức.” Cô suy đoán.
“Đúng rồi, em muốn thưởng gì?” Hạng Kình Hạo cười đáp.
Cô đứng dậy đi tới cạnh anh, nghĩ tới phần quà nào thì hợp thì đã thấy người đàn ông trước mặt đưa tay tới.
Lcus cô chưa phản ứng lại, anh đã hôn nhẹ lên môi cô.
Tưởng Hân Vy lập tức ngại ngùng, cười đỏ mặt, ai nói cô muốn quà này? Có điều, cô không kháng nghị, một hộp nhung đỏ tinh tế đưa tới trước mắt cô.
Cô lập tức đón lấy, cong môi cười, nể tình có quà, cho anh hời vậy.
Hạng Kình Hạo thấy Tưởng Hân Vy còn làm việc, anh im lặng ở bên không làm phiền.
Có điều trông gương mặt nghiêm túc khi làm việc của cô gái thuộc về anh, anh nhìn sao cũng không đủ.
Anh chống cằm, híp mắt, đôi mắt như bị mê hoặc, từng tia sáng nhỏ đều là tâm trạng rung động không thể khống chế.
Tưởng Hân Vy đang hoàn thành bản thảo trong tay, lúc cô làm việc đều rất tập trung.
Lúc hoàn thành một bức phác thảo là phải làm một mạch, bởi vì nếu thát thần một lát là sẽ thất bại luôn.
Lần này lại bắt đầu làm một bản mới, Tưởng Hân Vy cảm nhận được ánh mắt không rời của anh, cô không khỏi đặt bút xuống, ngắng đầu nhìn về phía salong.
“Anh nhìn em làm gì?”