Cô cũng cảm thấy buồn cười, cô chẳng còn cách nào ngoài việc tỏ ra tự nhiên nhìn anh: “Anh dọn đồ xong chưa?”
“Xong rồi, máy bay cũng đặt chiều nay.” Anh gật gù.
Tưởng Hân Vy vui vẻ, cô thật sự không thể chờ thêm nữa, mà anh cũng đồng ý quay lại với cô, người nhà của anh đã ủng hộ anh, cô hiểu rằng cô đã đạt được sự khẳng định của gia đình anh.
“Anh tìm một biệt thự trong nước đã, tìm được chưa?” Cô khẽ hỏi.
Hạng Kình Hạo cũng biết đôi chút về việc mình làm trước.
khi mắt trí nhớ, anh nở nụ cười: “Hình như anh đã chọn xong trước khi gặp chuyện, lần này về chúng ta cùng tới xem.”
“Được.” Tưởng Hân Vy đáp, làm gì với anh cô cũng hài lòng.
“Hắt xì.” Cô bỗng nhiên hắt xì, ban đêm vẫn rất lạnh, người đàn ông đối diện không sao, nhưng cô đứng lâu thấy sắp ốm rồi.
“Mau về phòng đi.” Anh quan tâm bảo.
“Anh cũng thế.” Cô chỉ có thể quay về phòng.
Lúc cô vừa xoay người, anh cũng xoay người vào phòng.
Đồng thời anh mở cửa phòng mình, tới đại sảnh rót cho cô cốc nước ấm.
Tưởng Hân Vy ngồi trên salong nghỉ một lát, cơn buồn ngủ cũng xông tới.
Lúc này, cửa phòng của cô bị người ta nhẹ nhàng gõ.
Cô ngắn ra, cũng đoán được là ai.
Cô đứng dậy đi ra mở cửa đã thây người đàn ông bên ngoài, mặc cái áo ngủ màu đen, trong tay cầm cốc nước ấm.
“Uống ngụm nước ấm đi, đừng để ốm.” Hạng Kình Hạo đưa nước cho cô.
Tưởng Hân Vy đưa tay nhân, lại thấy để anh ngoài cửa có vẻ không ổn, cô bật thốt: “Có muốn vào ngồi chút không?”
Hạng Kình Hạo đương nhiên muốn.
Anh gật đầu, đi theo cô vào phòng, dưới ánh đèn lờ mờ, căn phòng này có vẻ mờ ảo ấm áp.
Tưởng Hân Vy một phát uống hết mấy ngụm, nước còn thừa cô đưa cho anh: “Anh có muốn uống không?”
Hạng Kình Hạo thấy cô uống xong, anh mới nhận lầy uống hai ngụm.
Ánh mắt thâm sâu nhìn gương mặt nhỏ của cô, trái tim của anh nhảy lên kích động.
Lúc này cô gái đứng trước mặt anh, quyến rũ mê người, trông thấy mà yêu.
Anh có một sự kích động muốn ôm cô Vào ngực.
Tưởng Hân Vy cảm nhận được ánh mắt của anh, cô hơi thẹn cúi đầu, môi đỏ nhẹ cắn hai lần.
Hạng Kình Hạo thấy vừa uống nước mà vẫn khát quá.
Tưởng Hân Vy thấy bảo anh đi thì có vẻ không công bằng lắm.
Dù sao anh đưa nước cho cô, nhưng tiếp tục đứng một chỗ, bầu không khí khiến tim cô đập nhanh hơn.
Có chút mong chờ, lại có chút sợ sệt…
Cô nhướn chân, hôn lên má anh một cái: “Cảm ơn, anh về nghỉ ngơi đi.”
Cánh tay của anh cuối cùng đã đưa tới, môi của anh cũng lấp kín, cô xanh mắt, giống như con thỏ hoảng sợ trong ngực anh.
Nhưng người đàn ông không làm gì quá đáng, anh chỉ hôn vài giây, sau đó buông lỏng cô ra, lùi sau một bước, thấp giọng dặn dò: “Đừng thức đêm, ngủ sớm đi.”
“Được, em biết rồi, anh cũng thế.” Tưởng Hân Vy nói với anh.
Hạng Kình Hạo có hơi không nỡ mở cửa mà đi, đầu óc cô thì còn mơ màng, hơn nữa cơn buồn ngủ kéo tới.
Cô nằm lên giường, mang nụ cười ngọt ngào đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Ba mẹ Hạng chuẩn bị một bàn ăn đầy đủ, mọi người vui vẻ dùng bữa.
Hạng phu nhân đi vào phòng cô, thấy cô đang dọn hành lý.