“Hân Vy, có cần giúp một tay không?” Hạng phu nhân hỏi.
Cô mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu dì, cháu xong rồi.
”
Bà Hạng thấy căn phòng gọn gàng, trong lòng thở dài.
Hân Vy là một cô gái có văn hóa lại lễ phép, tính tình cũng tốt, lần này chuyện Mị Lạp, sự bình tĩnh và tin tưởng cô dành cho trai bà, lại càng thể hiện cô là con dâu xứng đáng.
Có đứa con dâu nhưvậy, bà rất vui.
Trong tay Hạng phu nhân còn cầm một cái hộp, bà ngồi xuống, gọi Tưởng Hân Vy tới đối diện: “Hân Vy, tới xem thử đi.
”
Tưởng Hân Vy ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh bà, Hạng phu nhân đưa tay ra, là một bộ trang sức hoàn chỉnh, chế tác tinh xảo, trân quý hơn là viên bảo thạch trên đó, viên nào cũng thượng hạng.
“Dì, đây là…” Tưởng Hân Vy giật mình nhìn bà.
“Cháu tới đây, dì chưa tặng cháu cái gì lại còn cho cháu nỗi oan ức lớn vậy.
Đây là quà cho cháu, cháu nhận lấy đi.
”
“Không dì… thứ này quý quá, cháu không thể nhận.
”
Đương nhiên cô không dám nhận, vừa nhìn là biết của trên trời.
Hạng phu nhân thấy cô không dám nhận, bà đưa tay nắm chặt tay cô: “Tương lai cháu gả cho Kình Hạo, cả Hạng gia là của hai đứa, đây có là gì? Hân Vy, mau nhận lấy, xem như quà ra mắt con dâu.
”
Danh xưng con dâu khiến cho trái tim cô ấm áp.
Cô thấy vị phu nhân dịu dàng mà không nỡ cự tuyệt, cô gật đầu: “Cảm ơn dì.
”
“Người một nhà, sao phải cảm ơn?” Hạng phu nhân mỉm cười nói, đương nhiên là càng thích hơn.
Lúc chạng vạng, một chiếc máy bay tư nhân cất cánh từ sân bay nước D, vững vàng bay lên.
Trong khoang máy bay rộng rãi xa hoa, có một dáng người nắm tay sóng vai nhau, im lặng ngắm nhìn cảnh hoàng hôn chói mắt.
“Đẹp quá.
” Tưởng Hân Vy nhìn cảnh đẹp phía xa, không tự chủ được cảm thán một tiếng.
“Đúng, thật đẹp.
” Người đàn ông phụ họa theo, thế nhưng cảnh đẹp của anh không ở ngoài cửa sổ mà là gương mặt này.
Gương mặt xinh đẹp được ráng chiều chiếu vào, da thịt trắng trẻo lộ ánh hồng, lắp lánh long lanh, cực kỳ cảm động.
Tưởng Hân Vy nghe ra tâm ý của anh, cô không khỏi quay đầu nhìn anh, đôi mắt khúc xạ ánh sáng ngoài cửa sổ, trơn bóng nhu tình, khiến ánh mắt người đàn ông nheo lại vài phần, tim anh sắp không đập được nữa.
Tưởng Hân Vy nhìn anh, khóe miệng cong lên nét cười, tựa sát vào lòng anh, Tưởng Hân Vy được khen mà có hơi ngại: “Em đâu đẹp thế.
”
“Trong mát anh, em là đẹp nhất.
” Hạng Kình Hạo thấp giọng trả lời.
Tưởng Hân Vy không tranh cãi, vì trong mắt cô anh cũng đẹp trai nhất.
Về nước nhanh chóng, sau khi về, công việc của cô cũng bắt đầu luôn, cô ngày càng bận rộn hơn.
Vì vậy, nhân lúc còn có thời gian thưởng thức cảnh đẹp với anh, cô tháy lòng tĩnh lại.
Trong nhà Hán Sâm ở nước D, Nghê Sơ Tuyết vừa ra ngoài về, sau khi vận động xong, tuy có hơi mồ hôi nhưng cơ thể mảnh khảnh để lộ ra nét thanh xuân thiếu nữ.
Điều này khiến Mị Lạp đang ngồi trên salong xem tivi, ăn tráng miệng đưa mắt nhìn sang, sự đố kị dâng lên trong mắt, dạo này cô ta có hơi béo, thế nhưng vận động làm cô ta thấy mệt.
Trái lại với Nghê Sơ Tuyết, mặc một cái áo phông trắng cũng có cảm giác như một bộ đồ giá trị.
Vì vậy, cô ta càng ngứa mắt hơn.
“Chị, em về rồi.
” Nghê Sơ Tuyết cười chào.
“Không cần làm việc nữa?” Mị Lạp không thể ngừng ăn bánh ngọt, vừa xem tivi vừa hỏi.
“Còn ba ngày là về nước, em nghỉ việc rồi.
” Nghệ Sơ Tuyết đáp, cô đi tới uống ngụm nước.
“Ờ, cô còn mong được đi với Hạng Bạc Hàn lắm nhỉ? Tôi nói cô biết, chẳng qua anh ta nẻ ba mẹ nên giúp cô thôi, đừng nghĩ anh ta thích gì cô.
”
Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt lên: “Em không nghĩ vậy, chú ấy là trưởng bối, em cũng kính trọng chú ấy.
”