Cô lập tức nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Cơm nước xong rồi tôi đưa anh ấy xuống.”
Anh lập tức dở khóc dở cười, anh là đứa trẻ lên ba sao?
Nếu gặp người xấu thật, cũng là anh bảo vệ cô.
Nhà của cô ở trong một biệt thự cỡ trung, khung cảnh tao nhã, bảo an rất tốt, vì vậy không phải lo có kẻ phạm pháp lẻn vào.
Bà Tưởng nghe thấy tiếng xe ở ngoài, thì đi ra, bà và Tưởng Thiên Thắng kích động ra đón xe, trông thấy con gái lâu ngày không gặp và Hạng Kình Hạo đi tới.
“Cậu Hạng, đã lâu không gặp rồi, vào trong nhà đi.” tưởng Thiên Thắng nhiệt tình chào hỏi.
“Chú, dì, chú dì khỏe không ạ.” Hạng Kình Hạo tuy mắt trí nhớ nhưng vừa thấy hai vợ chồng họ đã thấy thân.
Tằng Như Nghệ vui vẻ nhìn anh: “Nghe Hân Vy nhắc chuyện của cháu, chú dì cũng thấy lo lắng.”
“Ngoại trừ việc mắt trí nhớ, cháu không sao cả, cảm ơn mọi người.”
“Cháu không sao là tốt rồi.” Tưởng Thiên Thắng cảm thán.
Tưởng Hân Vy đứng cạnh cười, xem ra giờ trong mắt ba mẹ, người đàn ông này còn được quan tâm hơn cô nữa.
Người một nhà vào trong sảnh lớn, Tưởng Thiên Thắng không khỏi tò mò hỏi chuyện những ngày qua: “Hân Vy không làm phiền mọi người chứ, để mọi người chăm sóc cho con bé, vất vả rồi.”
“Sao lại vất vả ạ? Người nhà cháu đều thích Hân Vy.”
Trong lòng anh thấy áy náy vì chuyện Mị Lạp làm cô oan ức.
Cô nhìn ánh mắt ba mẹ, có hơi thẹn thùng gật đầu.
Lần này hai vợ chồng Tưởng Thiên Thắng rất vui, xem ra, mắt trí nhớ cũng không thể ngăn cản nhân duyên tốt con gái và Hạng Kình Hạo.
Bữa tối ở nhà họ Tưởng vô cùng phong phú, Hạng Kình Hạo được sự nhiệt tình của hai người lớn cảm động.
Anh cảm giác anh đã là con rễ hợp lệ trong lòng họ.
Ăn tối xong, Hạng Kình Hạo về một khách sạn năm sao trong thành phó.
Thế nhưng anh không mong đi nhanh vậy.
Hai người ở trong phòng Tưởng Hân Vy, nhìn những bức ảnh cũ, Hạng Kình Hạo cũng cần thận hỏi lại từng chỉ tiết nhỏ khi bọn họ gặp gỡ.
Thời gian bất tri bất giác tới chín rưỡi, Hạng Kình Hạo không tiện quấy rầy tiếp, anh không muốn để ấn tượng xấu cho ba mẹ Tưởng.
Cô đưa anh xuống lầu, ba mẹ họ Tưởng ở ngay dưới lầu xem tivi, thấy anh muốn đi, nhiệt tình mời anh hay tới nhà ăn cơm.
Đương nhiên anh đồng ý, Tưởng Hân Vy đưa anh ra ngoài sân, xe của bảo vệ đã đỗ ngay bên cạnh chờ anh.
“Đến khách sạn thì nhắn cho em.” Tưởng Hân Vy nói với anh.
“Được.” Hạng Kình Hạo hơi lại gần cô, Tưởng Hân Vy có hơi thẹn, từ trong ánh mắt thâm thúy của anh, như thể hiện suy nghĩ.
Anh muốn hôn ngủ ngon đúng không?
Cô cũng không biết ba mẹ mình có đứng ở đại sảnh nhìn không.
Thế nhưng cô ngại ngùng nhún chân lên, lúc Hạng Kình Hạo còn chưa hôn xuống, môi của cô đã đặt lên gò mà anh.
Hôn xong, cô xoay người chạy vào trong nhà.
Ý cười bên miệng anh rất thỏa mãn, anh trông thấy dáng người mảnh khảnh quay lại đại sảnh, cách cả cái sân, cô quay đầu lại nhìn anh.
Hai người nhìn nhau trong khoảng cách này.
Tuy không thấy rõ đối phương lắm.
Thế nhưng tình yêu như lên men trong không khí.
Tưởng Hân Vy vẫy tay với anh, lúc này Hạng Kình Hạo mới cười, đóng cửa ở ngoài sân, đi về phía xe của anh.
Cô có hơi vấp váp nhưng trong lòng vui vẻ.
Nụ hôn này khiến tâm trạng đạt tới dấu chắm hoàn mỹ.
Sau hai mươi phút, cô nhận điện thoại của anh, anh không nhắn tin mà gọi tới.
Đứng trong cửa sát đất ở phòng tổng thống, ánh mắt của anh nhìn về phía nhà cô.
Nghe thấy giọng nữ vui vẻ ám áp ở dầu kia, thân thiết khó hiểu.
Cùng chúc ngủ ngon.