Tưởng Hân Vy lập tức xanh mát: “Anh đưa tới? Phiền phức lắm, bên em còn cả một nhóm lớn chưa ăn tối, tí nữa bọn em ăn đồ ăn ngoài là được.”
“Trong phòng làm việc của em có bao nhiêu người?”
“Có hơi hai mươi người.”
“Được, vậy em bảo mọi người đừng gọi đô vội, anh đưa tới.” Hạng Kình Hạo thấy, cơ hội biểu hiện của anh đã tới.
Cô cười cự tuyệt: “Không cần, làm phiền anh quá rồi.”
“Không phiền, chờ anh.” Hạng Kình Hạo nói xong thì tắt máy.
Tưởng Hân Vy thấy Diệp Ly đi tới: “Hân Vy, bọn chị gọi món, em muốn ăn gì?”
“Chị bảo mọi người đừng gọi vội, bạn em đưa đồ tới.”
“Bọn chị cũng có?”
“Đúng, có hết.” Tưởng Hân Vy cười đáp, cô nghĩ bữa tối nay chắc rất phong phú.
Cô đã đoán đúng rồi, bởi vì Hạng Kình Hạo để nhà hàng năm sao đưa tới.
Tầm bảy giờ tối, phòng làm việc đầy người, bận rộn một ngày đã rất đói bụng rồi.
Lúc này họ chỉ nghe thấy bên thang máy vang lên không ngót tiếng bước chân, hơn nữa cũng không mặc đồ của shipper, họ mặc đồ rất nghiêm túc, vừa nhìn là thấy nhân viên phục vụ của phòng ăn cao cấp.
Hơn nữa đồ ăn họ đưa tới đều là bát đĩa vô cùng tốt.
Một đám nhân viên đều trợn má há mồm nhìn đoàn người đưa đồ ăn, còn có người tinh mắt nhận ra nhà hàng này.
“Trời ạ, đây không phải nhà hàng cao cấp năm sao ở trung tâm thành phố à?”
Ngay sau đó, ở phía sau mười người công nhân đẹp trai, có một dáng người đi vào cùng.
Anh mặc sơ mi sẵm màu, ngũ quan thâm sâu mê người, khí chất cao quý, dáng vẻ của công tử nhà giàu đã thể hiện ra ngay.
Điều này khiến các công nhân viên đang trầm trò không dứt thì lúc trông thấy anh đều im lặng.
Một đám nhân viên nữ đều dồn dập trợn mắt nhìn, trời ạ, đep trai vậy cũng đi đưa cơm.
Muốn làm quen anh quá.
Bây giờ người ship đồ ăn cũng đẹp trai thế sao?
Nhưng mà Lữ Trân và La Ngải Mỹ đứng trong đám nhân viên lại ngắn ra, đây không phải bạn trai Tưởng Hân Vy à?
Tưởng Hân Vy nghe tiếng, đi ra khỏi phòng làm việc.
Người đưa đồ ăn đã theo trợ lý mang tới một gian phòng họp rộng rãi, chỉ thấy đồ ăn được mở ra, những món ăn tối mỹ vị đặt lên bàn,chủng loại hơn mười mấy món, sa lát và đồ ngọt cũng không thiếu.
“Oa!” Một đám nhân viên sáng mắt lên, bọn họ trông thấy hải sản tươi màu mỡ, còn cả tổ yến, cả bào ngư to, bữa tối thế này đúng là khiến người ta cảm thán.
Tưởng Hân Vy đi tới trước mặt Hạng Kình Hạo, cảm ơn: “Cảm ơn anh đã đưa bữa tối.”
Hạng Kình Hạo đút hai tay vào túi, hơi cúi người, ánh mắt yêu chiều nhìn cô: “Việc này anh nên làm thôi, phần của chúng ta đưa tới phòng của em, đi thôi.”
Cô gật gù, lúc này Lữ Trân lập tức cười hi hi lại gần: “Hân Vy, đây là bạn trai em à, giới thiệu tí đi.”
La Ngải Mỹ cũng lập tức đi tới: “Đúng rồi, bạn trai em đẹp trai quá.”
Tưởng Hân Vy cười: “Trước đó mọi người đã gặp anh ấy rồi.
Cô không giới thiệu vì nghĩ giờ anh mát trí nhớ, bên cạnh còn có hiểm nguy chầu chực, càng ít người biết tới thân phận của anh thì với anh càng có lợi.”
Lữ Trân và Lã Ngải Mỹ không dám hỏi nữa, trái lại họ bị trợ lý kéo vào trong phòng họp lớn, thưởng thức đồ ngon hôm nay.
Trong phòng làm việc của Tưởng Hân Vy, chỉ có hai người họ.
Những người khác đều tự giác tới phòng họp nhận lộc ăn.
“Bữa tối nay chắc đắt lắm.” Tưởng Hân Vy uống tổ yến cực phẩm, ngắng đầu bảo.
Anh cong môi cười: “Chỉ cần phục vụ cho em, giá không quan trọng.”
Cô không khỏi cười phì một tiếng: “Vậy thì phá của anh.”
“Tiền kiếm được thêm nữa cũng phải dùng vào chuyện có ý nghĩa.
Dùng tiền vì em là ý nghĩa anh kiếm tiền.” Hạng Kình Hạo híp mắt cười, gắp một miếng đưa cho cô.
Cô ngọt ngào ăn miếng anh gắp, bầu không khí rất tốt.