Đóng cửa sổ vào, trong ánh sáng mờ ảo, làm cho cả người anh toát ra vẻ thần bí, Nghê Sơ Tuyết chỉ cảm thấy, người đàn ông này có một loại cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.
Thành phố A, Tưởng Hân Vy đang bận rộn trong phòng làm việc không rời đi được, Hạng Kình Hạo nghe thấy chú nhỏ sắp đến, anh liền dẫn theo người của mình đến căn nhà đã mua để trang trí và dọn dẹp.
Đồng thời, còn phải chỉnh sửa trang trí và mở rộng, đúng lúc bên cạnh có vài căn biệt thự tư nhân đang rao bán, Hạng Kình Hạo liền mua về, để căn biệt thự tư nhân cổ kính này kết hợp giữa cảm giác hiện đại và thời đại.
Hạng Kình Hạo cũng bắt đầu bận rộn.
Chập tối, một trận ánh sáng, một chiếc máy bay to lớn hạ cánh bình ổn, dừng lại ở điểm lối vào.
Ở lối vào cho khách quý, có vài vệ sĩ cùng một đôi nam nữ bước ra ngoài, người đàn ông thân hình thon dài, khí chất trầm ổn, khuôn mặt tuần mỹ, khí phách bá đạo.
Còn cô gái đi cùng anh, khuôn mặt thanh tú, tính tình trong sáng, còn đem theo chút hơi thở thanh xuân đáng yêu.
Trong ánh mắt cô, đối với môi trường mọi thứ xung quanh đều tràn đầy hiếu kỳ và sự yêu thích, cô cảm nhận được một loại thân thiết mãnh liệt.
Thành phố mà Nghê Sơ Tuyết được nhận nuôi cũng vừa đúng là một nhà cô nhi viện ở thành phố A, lần này cũng coi như là trùng hợp đi.
Vệ sĩ của Hạng Bạc Hàn lấy hành lý đặt lên xe, một đoàn ba chiếc ô tô màu đen phóng đi trong ánh hoàng hôn rực rỡ buổi tối.
Tầm nhìn của Nghê Sơ Tuyết ngồi phía sau chưa lúc nào dừng, cô nhìn ánh đèn đường dần dần sáng lên, nhìn những người qua đường đi lại cùng nhau, cô nghĩ, người sinh ra cô đang ở đâu đây?
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn thi thoảng rơi trên người cô, vừa nhỏ vừa gầy, bóng dáng muốn ngay lập tức muốn tìm thấy người thân của cô khiến trong lòng anh không khỏi nổi lên một tia thương xót.
Chỉ cần có hi vọng, anh sẽ giúp cô tìm người nhà.
Hạng Bạc Hàn từ trước đến nay cũng chưa từng nhiệt tình muốn giúp đỡ một người không có quan hệ với anh, nhưng Nghê Sơ Tuyết dường như có một loại mị lực khiến anh thương xót.
“Chú Hạng, chú quen thuộc với nơi này không ạ?”
“Tôi cũng chỉ đến đây vài lần, nhưng năm nay có thể nhà tôi sẽ chuyển về trong nước sống, sau này tôi sẽ ở đây lâu dài.
” Hạng Bạc Hàn trả lời, nhìn thành phố này, anh cũng cảm thấy được sự thân thiết và yêu thích.
“Thật sao? Vậy sau này chúng ta không thể thường xuyên gặp nhau được rồi.
” Trong lòng Nghê Sơ Tuyết sinh ra cảm giác ngưỡng mộ.
Hạng Bạc Hàn híp mắt, mỉm cười hỏi: “Em hi vọng chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau sao?”
Nghê Sơ Tuyết quay đầu mỉm cười: “Vâng! Sau này ba mẹ em không thể thường xuyên đến nhà chú làm khách rồi.
”
Ý cười của Hạng Bạc Hàn thu lại, hóa ra điều cô muốn nói là tình bạn giữa gia đình cô và Hạng gia.
Còn anh thì lại hiểu nhầm tưởng rằng cô muốn gặp anh thường xuyên.
Hạng Bạc Hàn nhìn đồng hồ, cầm điện thoại gọi cho Hạng Kình Hạo.
“Alo, chú nhỏ, hai người đến đâu rồi?”
“Ăn tối cùng nhau không?” Hạng Bạc Hàn mở miệng hỏi.
“Không ạ, tối nay cháu ở cùng Hân Vy, cháu thu xếp nhà ăn cho mọi người rồi, vệ sĩ sẽ đưa chú qua đó, khách sạn cũng sắp xếp xong rồi.
” Hạng Kình Hạo cười nói.
“Được!” Hạng Bạc Hàn cũng không quấy rầy cháu trai yêu đương nữa.
Lúc này Hạng Kình Hạo đang ở trong văn phòng của Tưởng Hân Vy đợi cô cùng đi ăn tối, lúc này Tưởng Hân Vy cầm một dây lưng thất trên một bộ quần áo, cô lùi lại đánh giá vài lần lại cảm thấy không ổn, lấy ra một chiếc khác từ đống thắt lưng bên cạnh rồi đeo lên.
Hạng Kình Hạo bên cạnh cong môi, nhìn vợ mình nghiêm khắc chọn tác phẩm thời thượng, hiển nhiên tương lai sẽ là người làm nên chuyện lớn.
Tưởng Hân Vy cuối cùng cũng chọn xong được một chiếc, mới phát hiện cô chọn một chiếc thắt lưng thôi đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, hơn còn khiến cho người đàn ông đẳng sau đợi cô lâu như thé.
“Em làm xong rồi, chúng ta có thể đi thôi.
” Tưởng Hân Vy áy náy nói.