Làm thế nào đây? Cô không có tiền với điện thoại, làm sao về được khách sạn?
Hạng Bạc Hàn đang trên đường về khách sạn, anh cầm điện thoại trong tay được một lúc, anh đang suy nghĩ có nên tìm Nghê Sơ Tuyết cùng đi ăn tối hay không, cuối cùng, một suy nghĩ khiến anh nhắc điện thoại lên gọi cho Nghê Sơ Tuyết.
Nhưng, điện thoại hiển thị lại là đối phương đã tắt máy, Hạng Bạc Hàn bau mày, gọi lại lần nữa, đầu dây bên kia tiếp tục hiển thị trạng thái tắt máy.
Hạng Bạc Hàn gọi điện thoại cho vệ sĩ, bon họ đang dừng ở một bãi đỗ xe trong thành phó chờ Nghê Sơ Tuyết.
“Cô ấy đi bao lâu rồi, người vẫn chưa về sao?” Hạng Bạc Hàn thấp giọng hỏi.
“Nghê tiểu thư vào đã sắp được ba tiếng rồi, bây giờ vẫn chưa quay lại.
”
“Điện thoại của cô ấy tắt máy, có thể là xảy ra chuyện gì rồi, hai người chia nhau một ở lại trong xe, một người khác đi tìm.
” Hạng Bạc Hàn có một loại dự cảm không lành.
Anh nhớ lúc buổi chiều cầm điện thoại của cô, điện thoại vẫn đây pin, không thể tắt máy được, trừ phi điện thoại không ở trên người cô.
Chiếc xe vệ sĩ đang đợi xung quanh thành phó, trong đó có một vệ sĩ lập tức đi tìm Nghê Sơ Tuyết, người còn lại ở chỗ cũ đợi.
Đồng thời, đội xe của Hạng Bạc Hàn cũng nhanh chóng đến đây.
Thành phố này cực kỳ rộng lớn, kiến trúc khắp nơi đều giống nhau, khiến người khác hoa mắt chóng mặt, những người lần đầu đến đây căn bản sẽ không phân biệt được rõ ràng đông tây nam bắc, Nghê Sơ Tuyết nhiều lần hỏi đường, nhưng lại không có cách nào tìm được chỗ dừng xe của VỆ Sĩ.
Lúc này cô vừa mệt vừa khát, ví tiền và điện thoại cũng không ở trên người, khiến cô ngay cả chai nước cũng không mua được.
Nghê Sơ Tuyết từ trước tới nay chưa bao giờ bắt lực như này, lúc này cô cũng nghĩ tới việc làm thế nào để về khách sạn, nhưng cô lại không biết Hạng Bạc Hàn có ở đó hay không, nếu như anh không ở khách sạn, cho dù cô có ý định bắt xe về, cũng không có ai giúp cô trả tiền xe.
Càng khổ hơn nữa là, cô không nhớ số của Hạng Bạc Hàn, cô không thể lúc nào cũng làm phiền đến ba mẹ đang ở xa hàng ngàn cây số, lại còn làm phiền người Hạng gia!
Nghê Sơ Tuyết tiếp tục tìm kiếm tại chỗ, còn trên đường thành phố náo nhiệt, một hai ba chiếc xe ô tô màu đen đang dừng lại, bởi vì sự hào nhoáng của ba chiếc xe cộng thêm chiếc xe của vệ sĩ, khiến người đi đường xung quanh liếc nhìn.
Cũng đúng lúc này, nhìn thấy cửa ghế sau mở, trong đó có một người nước ngoài bước xuống, khí chất bất phàm, khuôn mặt đẹp trai như thần, trưởng thành mê người.
Một người đàn ông rất có khí thế.
Những cô gái xung quanh đều nhìn đến ngây người, nhìn thấy người đàn ông như vậy chỉ cần một giây là mê, hồn bay phách lạc không cần suy nghĩ.
Trên người Hạng Bạc Hàn mặc vest, lúc này anh rõ ràng đã chuẩn bị tốt tư thế đi vào trong tìm người, anh cởi bỏ bộ vest ném vào ghé sau, để lộ chiếc áo sơ mi sẫm màu bên trong, anh xắn cổ tay áo, một chiếc đồng hồ bản giới hạn lộ ra vẻ cao quý.
Anh phân tán tất cả vệ sĩ xung quanh mình, vệ sĩ bên cạnh nói với anh, Nghê Sơ Tuyết đã vào trong thành phố náo nhiệt này.
Hạng Bạc Hàn để anh ta tiếp tục chờ đợi tại chỗ, nói không chừng Nghê Sơ Tuyết sẽ tìm về.
Hạng Bạc Hàn dọc theo dòng người đi về phía trước, bóng dáng, ánh mắt anh đều giống như là đang đi tìm người.
Còn đối với những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, anh xem như chưa từng nhìn thấy.
Vừa lúc anh đi ngang qua một quầy hàng, một bác gái đã ngăn anh lại: “Này, chàng trai trẻ, có phải là cậu đang tìm người hay không vậy?”
Hạng Bạc Hàn gật đâu: “Đúng, tôi đang tìm một cô gái trẻ tuổi.
*Có phải là cô gái rất xinh đẹp hay không? Nói khẩu âm ngoại quốc nữa?”
Hạng Bạc Hàn lập tức kích động nhìn bác gái này: “Bác biết cô ấy ở đâu sao?”
*Cô ấy gặp phải trộm, bị trộm mắt điện thoại với ví tiền rồi, trước đó cô ấy đi từ hướng này, bây giờ không biết đi đến đâu nữa.
” Bác gái này tốt bụng chỉ một con đường.
Hạng Bạc Hàn cuối cùng cũng hiểu vì sao cô lại tắt máy, hóa ra là thật sự bị trộm mắt rồi.