Đôi mắt của Hạng Bạc Hàn sâu thăm thẳm mà kiên định, khi Nghê Sơ Tuyết chuẩn bị bước lên sân kháu, anh lập tức đưa tay ra, đỡ lấy cô.
Cố Minh Phàm giao con gái cho anh rồi bước xuống, xuyên qua tắm khăn voan che mặt mỏng manh của Nghê Sơ Tuyết, có thể thấy rõ khuôn mặt thanh tú và đôi môi đỏ mọng đang cong lên hạnh phúc của cô.
Mọi thủ tục trong hôn lễ đều được tiền hành, đôi vợ chồng mới cười cùng nhau đọc lời thề, trao nhẫn kim cương, hôn nhau, hoàn thành tất cả các bước một cách hoàn hảo.
Dưới ánh sáng mặt trời sáng ngời, mọi người cùng gửi lời chúc hạnh phúc đến cặp đôi mới cưới khiến người khác ngưỡng mộ này.
Tiếp theo, Hạng Bạc Hàn nắm lấy tay người vợ bé bỏng của mình, cùng cô đi kính rượu với các khách mời, đi qua mỗi bàn đều để lại bóng dáng ân ái yêu thương của họ.
Ngồi trên bàn người thân, Mị Lạp chống cằm, chuyện tình cảm của cô đó giờ vốn không ổn định, chợt cô nảy sinh ý định muốn sống một cuộc sóng ồn định.
Hôn lễ này khiến cô biết rằng một người đàn ông có nhiều thứ cũng không bằng một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu cô.
Giống như Nghê Sơ Tuyết vậy, đời này cô đã có được một người đàn ông coi cô như lẽ sống của cuộc đời anh.
Đám cưới diễn ra vô cùng náo nhiệt cho đến tận tối, Hạng Bạc Hàn đang uống rượu với những người bạn thân thiết nhưng trái tim anh thì đã sớm bay về phòng tân hôn bên kia, những người bạn thân của anh cũng rất hiểu hôm nay anh là chú rẻ.
“Bạc Hàn, không cần tiếp tụi tớ nữa đâu, đừng bỏ bê nàng dâu mới của cậu chứ, đi đi!”
“Vậy các cậu từ từ uống nha, ngày mai gặp lại.” Hạng Bạc Hàn đứng dậy, vỗ vai bạn thân rồi bước nhanh đôi chân dài ra cửa.
Nghê Sơ Tuyết đã trở về phòng cưới từ lúc 7 giờ 30.
Tiến hành hôn lễ cả ngày hôm nay, cô vẫn cảm thấy hơi mệt, lúc này bắt giác đã 9 giờ 30, cô đang chờ anh trở về.
Chỉ có điều cô không thúc giục được, chỉ có thể chờ đợi.
Lúc này đầu óc của cô rất loạn, cô không biết mình đang suy nghĩ về cái gì, nhưng cô rất rõ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Đang miên man suy nghĩ thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa làm cô giật thót tim, sau đó, cánh cửa mở ra, một bóng người cao lớn đẩy cửa bước vào trong.
Nghê Sơ Tuyết mặc bộ váy dạ hội màu đỏ, dưới ánh đèn trong phòng, trong cô vô cùng yêu kiều.
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn không thể dời đi, anh vốn đã hơi say, lúc này đây, anh không thể nào khống chế được lý trí của chính mình nữa.
“Anh về rồi.” Nghê Sơ Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng.
Hạng Bạc Hàn ngắm nhìn vẻ thẹn thùng của cô, anh đi thẳng đến bên giường, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, nhìn cô chăm chú, cười nói: “Để anh nhìn em một chút nào.”
Nghê Sơ Tuyết chạm phải ánh mắt của anh bèn cúi thấp đầu vùi vào lòng anh, không cho anh nhìn chằm chằm vào cô.
Hạng Bạc Hàn bật cười nhẹ nhàng nâng chiếc cầm nhỏ cô lên, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp hiện ra trước mắt trở thành khung cảnh đẹp nhất trong đời của anh.
Nhìn đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên.
Trên giường vươn vãi những cánh hoa hồng đỏ thắm, ánh đèn mờ ảo không biết được chỉnh tối đi từ lúc nào, ánh trăng chiếu vào, xuyên qua khung cửa sổ đang hé mở.
Sau buổi hôn lễ ba ngày, khách khứa lần lượt ra về, người Hạng gia vẫn ở lại đây một tuần để nghỉ ngơi.
Hai cô con dâu mới của Hạng gia vô cùng hợp ý bọn họ, không còn gì để bàn, tình cảm gia đình rất hòa thuận, hạnh phúc.
Trong một căn phòng làm việc của một công ty phục trang quốc tế, một cô gái đang gục trên bàn làm việc ngủ thiếp đi.
Đêm qua cô ở lại làm thêm giờ đến tận bây giờ chỉ có thể tạm thời ngủ bù trong văn phòng một lại.
Trong giác mơ, cô dường như cảm giác có một con cá nhỏ đang bơi lội tung tăng ở vùng bụng dưới của mình, chú cá ấy chốc lại thổi bong bóng, chốc lại nắc cụt, vô cùng nghịch ngợm.
Cảm giác này khiến cô gái đang ngủ say đột nhiên khế la lên: “Con ơi… để mẹ nhìn con một chút… Đừng chạy…”
“Chị Tâm Duyệt…” Bỗng có ai đó lay cô.
Cô gái đang chìm trong mộng, giật nảy mình bật dậy, đôi mắt cô mờ sương, dường như còn đọng cả nước mắt.
Cô nhìn sang thấy trọ lý vừa gọi mình dậy, lập tức vén mái tóc dài che đi vẻ mặt đau buồn của mình.
“Chị Tâm Duyệt, chị gặp ác mộng à? Ban nãy chị gọi con ơi gì đấy…” Trợ lý Lâm Mao Mao ngạc nhiên hỏi.
“Hả… vậy sao? Chắc là em nghe nhằm đáy.” Hứa Tâm Duyệt xoay ghế quay lưng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư.