Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


*Ai?” Lý Tịnh Nhã bên cạnh tò mò hỏi.
“Hứa Tâm Duyệt.

Nó về nước rồi, còn trở thành một nhà thiết kế không ra sao.” Hứa An An khinh miệt nói.
Lý Tịnh Nhã không khỏi châm chọc: “Nó về đây làm gì?
Con có gặp mặt nó không?”
*Có gặp, con còn tặng cho nó một món quà gặp mặt thật lớn.” Hứa An An đắc ý cười, cô ta cầm một bộ váy ướm lên người.
Lý Tịnh Nhã nhất thời nghe không hiểu hàm ý, bực bội chất vấn: “Con còn tặng nó quà gặp mặt?”
Hứa An An thấy mẹ hiểu lầm, cô ta xì một tiếng bật cười: “Mẹ, mẹ còn không nghe ra ý của con sao? Con nói quà gặp mặt chính là đem nó dẫm dưới chân vũ nhục một chút.”
Lý Tịnh Nhã nghe xong lúc này mới vui vẻ: “Làm tốt lắm, để nó biết hiện tại ai mới là đương gia của Hứa gia, để cô ta sau này ra ngoài đừng tự cho mình còn là Đại tiểu thư Hứa gia nữa, đoạt mắt vị trí của con.”
Hứa An An càng nghe càng vui sướng: “Về sau nhìn thấy.
nó con đều sẽ để nó ném một chút mùi vị đau khổ, để nó không dám xuắt hiện trước mặt con nữa.”
“Chờ khi con trở thành thiếu phu nhân Có gia, nó đến tư cách xách giày cho con cũng không có.

Con là mây cao quý trên trời, nó chỉ là thứ bé nhỏ dưới đất thôi.” Lý Tịnh Nhã trào phúng nói.
Hứa An An tự nhìn bản thân trong gương, cao quý quyến rũ, đáy mắt hiện lên sự tự tin mãnh liệt, cô ta nhất định phải được gả cho Cố Thừa Tiêu.

Bọn họ đã có một đứa nhỏ, Cố gia đương nhiên cũng sẽ chấp nhận cô ta dưới thân phận mẹ ruột của đứa nhỏ.
Cô ta đã khôi phục lại phong thái ngày xưa, thậm chí theo tuổi tác tăng dần, cô ta càng trỏ nên thành thục mê người, lo toan tất cả kinh tế trong gia đình, đồng thời trong những năm này cô ta cũng không làm chuyện gì xấu.

Hứa An An chờ một năm lại một năm, rốt cục cũng đợi được đến khi đứa nhỏ lớn, cần một gia đình, mà tư liệu năm đó cô ta gửi cho Cố phu nhân cô ta còn có bằng cấp cao, con người mỹ mạo, gia thế lại không kém, cho nên cô ta hoàn toàn phù hợp được chọn làm vợ của Có Thừa Tiêu.
Sau khi mua xong một chiếc váy trị giá hơn triệu, hai mẹ con lại lái xe đến trung tâm thương mại bên cạnh, lựa quà cho đứa nhỏ.
Ở khu biệt thự cao cấp, chiếc xe hơi màu đen có rèm che đi qua một cái hồ nhân tạo, vượt qua khu vườn cao cấp được thiết kế đặc biệt liền nhìn thấy một căn biệt thự to lớn trước mặt.

Tường bên ngoài toàn bộ dát vàng, những khung cửa kính phản chiếu ánh mặt trời chói sáng.
Xe dừng lại, vệ sĩ mở cửa xe, một thân ảnh nhỏ bé nhảy xuống, theo sau bé là thân ảnh người đàn ông cao lớn.
“Lần sau không được để chuyện này xảy ra nữa.” Cố Thừa Tiêu cảnh cáo đứa nhỏ một câu.
“Con biết rồi daddy, daddy đã nói suốt dọc đường rồi.

Sao daddy còn nói nhiều hơn bà nội nữa?” Cậu bé quay đầu lại làm mặt quỷ với anh.
“Thằng nhóc thối, con tốt nhất là nên nhớ kỹ lời daddy.” Cố Thừa Tiêu ở nhà luôn đóng rất nhiều vai, lúc thì là người mẹ ôn nhu, lúc lại là người cha nghiêm khắc.

Vài năm chăm sóc đứa nhỏ anh đã sắp biến thành phân liệt nhân cách rồi.
“Biết rồi daddy, con đến phòng đồ chơi đây.” Cậu bé về nhà liền muốn chạy loạn.
Có Thừa Tiêu nhìn con trai đi lên lầu, trong lòng liền nhẹ nhõm, trời mới biết lúc anh nhận được điện thoại của vệ sĩ, tim liền muốn nhảy ra ngoài.

Nói nuôi trẻ con như đeo một quả bom bên người, lời này quả thực không sai.
Điện thoại Cố Thừa Tiêu bất ngờ vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình lại thở dài một hơi, cũng may đã tìm được thằng nhóc kia rồi, nếu không làm sao có thể nói chuyện với mẹ anh được đây?
“Mẹ!” Cố Thừa Tiêu nghe máy.
“Thừa Tiêu à? Dĩ Mục dạo này có ngoan không? Có ăn nhiều không?” Cố phu nhân bên kia mỗi lần gọi sang đều hỏi về cháu nội trước tiên.
Ngoan? Một tiếng trước còn dọa anh sợ chết khiếp, còn về ăn uống, nhìn cơ thể nhóc là biết không bị bỏ đói.
“Rất tốt.” Có Thừa Tiêu trả lời.
“À đúng rồi! Lần trước mẹ nói với con rồi, mẹ ruột của đứa nhỏ con nên đi gặp một lân đi.”
“Mẹ! Con một mình nuôi con là được, không cần thiết có người khác can thiệp vào.” Trong lời nói của Có Thừa Tiêu thể hiện rõ suy nghĩ của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui