“Chú ý vệ sinh cá nhân.
” Cố Thừa Tiêu giúp bé rửa hai bàn tay nhỏ mũm mĩm.
Cậu bé không nhin được vui vẻ cười trộm, bị Cố Thừa Tiêu phát hiện, anh liền không khỏi cười hỏi: “Con cười cái gì vậy?”
“Không có gì nha.
Chính là con có chút vui vẻ.
”
“Con vui vẻ cái gì? Là vì vừa rồi gặp mẹ ruột của con sao?” Có Thừa Tiêu nhìn con trai, không phải vừa nãy còn không vui sao?
“Daddy, dì đó thật sự là mẹ của con sao?” Trong lòng cậu bé vẫn không tin Hứa An An là mẹ mình.
“Mặc kệ cô ta có phải hay không, daddy đều sẽ ở cạnh con, con có thể lựa chọn có sống cùng cô ta hay không.
”
Có Thừa Tiêu nghiêm túc nói với bé.
“Vâng ạ.
” Cậu bé cậu đầu, trong lòng bé thật sự muốn người ở bên cạnh hai ba con bé chính là chị xinh đẹp gặp lần trước.
Hiện tại chị đã sắp đến rồi.
Hứa Tâm Duyệt chỉ có thể nhanh chóng lên đường, cũng may cô đã nấu xong cơm trưa cho bà ngoại.
Cô nói với bà ngoại một tiếng rồi đến bên người đón xe, lên taxi, cô đưa địa chỉ cậu bé gửi đến cho tài xế, xe lập tức chạy đi.
Ngồi phía sau, tâm trạng Hứa Tâm Duyệt đã bắt đầu lơ lửng, cô nghĩ nhóc con kia ăn mặc cũng không giống người bình thường, chẳng lẽ gia đình bé có chuyện gì sao? Đem một đứa nhỏ đến nhà hàng như vậy, lỡ như bị bắt cóc? Hoặc bị người khác lừa đi mắt thì sao? Thủ đoạn lừa bán trẻ em bây giờ nhiều như vậy, cậu bé còn nhỏ, căn bản không thể phân biệt được ai là người xấu.
Trong nhà hàng, cậu bé ngồi lại bàn liền thu hút ánh mắt của ba người nhà Hứa gia, Lý Tịnh Nhã cùng chồng nhìn một cái, kích động đến chảy nước mắt, cháu ngoại của bọn họ thật đẹp, giống như một tiểu thiên sứ vậy.
“Tiểu Mục được chăm sóc thật tốt.
” Lý Tịnh Nhã khen ngợi.
Hồng Mỹ San cười nói: ‘Đúng vậy! Tính cách Tiểu Mục rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đã nghe lời, hơn nữa còn vô cùng thông minh, cái gì cũng có thể tự học hỏi, chưa đến tuổi đến trường đã biết rất nhiều thứ.
”
“Tiểu Mục nhất định là một bảo bối thiên tài.
” Lý Tịnh Nhã thầm nghĩ có gen của Cố Thừa Tiêu, cháu ngoại bà ta tương lai hẳn sẽ là thiên tài của giới kinh doanh.
Hứa An An có chút kích động, nhìn cậu bé lại nhìn người đàn ông bên cạnh bé, nếu bọn họ trở thành người một nhà, hẳn là rất hạnh phúc!
“Tiểu Mục, mẹ mua quà cho con, nhất định con sẽ thích.
”
Hứa An An có ý muốn tạo hảo cảm với bé.
Nhưng mà cậu bé ngược lại chẳng hề có hứng thú, bé hỏi ngược lại: “Dì biết con thích cái gì sao?”
Hứa An An bị hỏi như vậy liền mỉm cười: “Mẹ nghe chủ cửa hàng nói, những bạn nhỏ các con đều thích ô tô điều khiển cùng người máy đúng không?”
“Nếu con muốn daddy sẽ mua cho con.
” Cậu bé rõ ràng là không muôn nhận quà của cô ta.
Hứa An An không khỏi có chút bi thương, cô ta nhìn ba mẹ mình ở đối diện.
Hứa Đào Dương cười an ủi: “An An, đừng gấp, Thừa Tiêu không phải đã nói rồi sao? Thằng bé sợ người lạ, về sau ở chung nhiều sẽ có tình cảm.
”
“Cố phu nhân luôn hi vọng một nhà ba người các con đoàn tụ, sau này con sẽ có nhiều thời gian ở cạnh Tiểu Mục.
” Lý Tịnh Nhã nói xong bà liền đánh giá biểu tình của Cố Thừa Tiêu ở đối diện.
Phát hiện thái độ của anh vẫn một mực lãnh đạm, chẳng lẽ cách ăn mặc của con gái bà không thể lọt vào mắt anh sao?
Hồng Mỹ San cũng mở miệng an ủi: “An An, trước tiên đừng nóng nảy, cùng đừng buồn, huyết thống tương liên, Tiểu Mục từ từ sẽ chấp nhận con.
”
Có Hồng Mỹ San an ủi, Hứa An An liền an tâm không ít, cô ta gật đầu, có ý là ra vẻ kiên cường mỉm cười: “Con sẽ kiên nhẫn chờ đến lúc Tiểu Mục chấp nhận con.
”
Cậu bé thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hò, chị xinh đẹp khi nào thì đến?
Hồng Mỹ San để người phục vụ dọn thức ăn lên, bà nhiều lần đánh mắt muốn con trai đối với người Hứa gia nhiệt tình một chút.
Nhưng mà trong lòng Có Thừa Tiêu, đối với những người không cần thiết, anh sẽ không đổi thái độ.
Trên bàn ăn chỉ có Hồng Mỹ San cùng Lý Tịnh Nhã vẫn luôn bàn về chuyện của đứa nhỏ, Hứa An An thỉnh thoảng nhìn cậu bé, sau đó lại đưa mắt ẩn tình nhìn Cố Thừa Tiêu, hy vọng dù cậu bé không tiếp nhận cô ta thì Có Thừa Tiêu cũng sẽ thích cô ta.
Lúc này, một chiếc xe taxi dừng lại ở cửa nhà hàng, tài xế nói với cô gái đang ngắn người phía sau: “Tiểu thư, đến nơi rồi.
”