Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Bên ngoài cửa, Cố Thừa Tiêu khoanh tay dựa vào tường, đợi người phụ nữ này tỉnh lại.

Vệ sĩ đã đi nộp tiền viện phí rồi.

Hứa Tâm Duyệt đang chạy trong bóng tối, đột nhiên cổ có cảm giác đau đớn, khiến cô trực tiếp tỉnh giấc, hóa ra là y tá đang tiêm cho cô, hơn nữa còn bởi vì mạch máu của cô quá nhỏ, vẫn luôn không tìm thấy mạch máu nên tiêm cho cô hai lần.

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi, có chỗ nào không khỏe không?”
Bác sĩ thấy cô tỉnh lại lập tức hỏi, đồng thời, cầm đèn pin lên soi vào mắt cô.

Đầu của Hứa Tâm Duyệt đau chết mát, cô đỡ nửa đầu bị thương hỏi: “Tôi ở bệnh viện, bà ngoại tôi đâu?”
“Một vị tiên sinh trẻ tuổi đưa cô đến đây, cô có thể hỏi cậu ấy, ngoài đau đầu, cô còn có chỗ nào khác không thoải mái không?”
Hứa Tâm Duyệt lắc đầu: “Không có, tôi phải về tìm bà ngoại.


Nói xong cô chuẩn bị xuống giường, bác sĩ chỉ đành nói: “Truyền dịch xong rồi hãng đi! Đầu của cô có một cục u to, cần phải kháng viêm.


“Tôi có thể gặp vị tiên sinh đưa tôi đến đây được không?”
Hứa Tâm Duyệt cũng không quan tâm gì, y tá bên cạnh đưa thuốc và nước cho cô, mở cửa phòng cấp cứu.

Hứa Tâm Duyệt muốn nhìn xem người đưa cô đến là người như thế nào, nhưng, đột nhiên cô nhìn thấy một thân hình hoàn mỹ như người mẫu đang dựa trên bức tường màu trắng.

Mà lúc nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông này, cô trực tiếp há hốc miệng, đầu óc như muốn nổ tung.

Sao lại là anh?
“Sao lại là anh?” Hứa Tâm Duyệt cực kỳ kinh ngạc hỏi.

Có Thừa Tiêu nhìn cô vừa truyền dịch vừa đi ra ngoài, anh cau mày: “Cô yên tâm, bà ngoại cô về nhà đợi tin tức của cô, có lẽ sẽ không qua đó gây sự nữa.


Hứa Tâm Duyệt xoa chiếc đầu đau của mình: “Sao anh lại biết chuyện gây sự đó?”
“Tôi tình cờ đi ngang qua.

” Cố Thừa Tiêu thản nhiên trả lời.

Hứa Tâm Duyệt không yên tâm về bà ngoại, nói với bác sĩ bên cạnh: “Tôi có thể không truyền dịch không, tôi phải về nhà.


“Tiểu thư, cô tưởng cục u to đó là chuyện đùa sao? Cô không muốn để lại di chứng đâu chứ? Nếu như cục u không giảm sưng viêm, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng, hơn nữa, tôi còn phải kiểm tra xem não cô có bị chắn động hay không?”
Bác sĩ nghiêm túc cảnh cáo cô.

Hứa Tâm Duyệt nói với y tá bên cạnh: “Chị y tá, có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút được không, tôi gọi cho dì nhỏ của tôi.


Y tá đưa điện thoại cho cô, đầu cô thật sự rất đau, càm điện thoại còn tốn sức nghĩ một chút mới gọi điện.

Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy, đáy mắt hiện lên một tia cười không tên, não không dùng được nữa rồi sao?
Hứa Tâm Duyệt gọi điện cho dì nhỏ, đúng lúc Thiệu Cô cũng về nhà, nghe chuyện của cô cũng vội vàng liên lạc.

“Tâm Duyệt, cháu ở bệnh viện nào, có nghiêm trọng không?”
Thiệu Cô vội vã hỏi.

*Dì nhỏ, cháu không sao, cháu ở lại truyền dịch xong rồi về, dì ở nhà chăm sóc tốt cho bà ngoại nha.


Hứa Tâm Duyệt tỏ vẻ ung dung nói.

“Thật sự không sao chứ? Có cần chúng ta qua đó chăm cháu không?”
“Không cần đâu ạ, chân bà ngoại không tốt, cháu truyền dịch xong rồi sẽ về, rất nhanh thôi.

“Vậy cháu truyền dịch xong rồi về nhé.


Quả thực Thiệu Cô muốn chăm sóc cho mẹ, bởi vì trận ầm ĩ này, cộng thêm Hứa Tâm Duyệt bị thương vào viện, bà cũng sốt ruột đến độ huyết áp tăng lên, toàn thân khó chịu.

Gọi điện thoại xong, Hứa Tâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, có dì nhỏ ở nhà cô cũng yên tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui